Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 696: Dư luận quá lớn

"Cứ nghĩ đến trường của chúng ta sẽ trở thành một trò đùa trên mạng thì, con mẹ nó, tôi lại muốn bỏ học. Thà học lại một năm, thi đậu đại học rồi học một lần nữa."
"Bi ai, thật sự là bi ai! Viện trưởng Triệu lớn tuổi như vậy rồi, làm sao lại bắt đầu ăn nói lung tung trên mạng như vậy chứ? Chẳng lẽ muốn bị người ta mắng đầy đầu hay sao."
"Nhưng mà gần đây tôi thấy viện trưởng Triệu và một người trẻ tuổi lén lút ở trong phòng nghiên cứu. Mọi người nói có phải là họ đang nghiên cứu hay không?"
"Chắc là chơi gay rồi?"
"Càng già càng dẻo dai, uy vũ bất phàm!”
"Lầu trên, đây là viện trưởng của chúng ta, có thể ăn nói lịch sự một chút hay không?"
"Ha ha, chứng chán ăn cũng không phải là bệnh nhỏ bình thường. Nếu như chỉ dựa vào hai người mà đã có thể nghiên cứu chế tạo ra, trừ phi mặt trời mọc đằng tây!"
.....
Ba con trai và con gái của Triệu Minh Thanh cũng đều gọi điện thoại tới. Khoảng thời gian trước bọn họ chọc cha mình không vui nên hiện tại cũng không dám gọi điện thoại tới mà chỉ có thể nói chuyện với mẹ của mình.
Sau khi biết được cha của mình quả thật tẩu hỏa nhập ma, bọn họ cũng rất bối rối. Đây là muốn xảy ra chuyện mà.
Bình thường cha của họ đều rất khiêm tốn, nhưng từ sau khi bái sư thì lại bắt đầu gây chuyện?
Aizzz!
Bọn họ rất muốn gọi điện thoại tới nói cha đừng làm như vậy, có thể sẽ bị người ta mắng chết. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình của cha thì bọn họ lại sợ. Chỉ là mắt thấy cha sẽ đi vào vực sâu, trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng.
Theo bọn họ nghĩ, cha của họ danh tiếng cuối đời coi như khó giữ được rồi, chắc có lẽ sẽ bị dân mạng mắng nhiếc không tha.
Phòng nghiên cứu trong bệnh viện.
Người của tổ chuyên gia lo lắng sứt đầu mẻ trán. Trong thời gian ngắn căn bản là bó tay bó chân, chỉ có thể dùng biện pháp cơ bản nhất để tiến hành trị liệu.
Chủ nhiệm Chương thân là bác sĩ chữa trị của Vương Lily, giờ phút này cũng đang chờ phương án trị liệu của nhóm chuyên gia, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì. Mà biện pháp trị liệu hiện tại đều là phương án trị liệu bình thường, hiệu quả rất nhỏ.
"Chuyên gia Thường, có phác đồ điều trị gần nhất không?" Chủ nhiệm Chương hỏi. Ông ta bị mẹ Vương Lily gặng hỏi đến mức có chút đau đầu nên chỉ có thể đến hỏi nhóm chuyên gia. Ông ta đã đọc tin tức trên mạng rồi, Triệu Minh Thanh bên Trung Y muốn tiến hành nghiên cứu chứng bệnh chán ăn.
Đối với tin tức như vậy, ông ta không tin. Nếu nói về chuyện điều dưỡng cơ thể thì ông ta tin Trung Y có thể làm được, còn về phần chữa khỏi chứng chán ăn thì ông ta không tin một chút nào.
"Chờ, chờ đi! Chúng tôi đang nghiên cứu." Chuyên gia Thường nói.
Hiện tại ông ta cũng có chút sốt ruột. Gần đây các phóng viên giống như cắn thuốc vậy, đối với chuyện này vô cùng chú ý. Nhất là sau khi viện trưởng Học viện Trung Y lên tiếng thì các phóng viên cứ như ngửi được tin tức lớn, mỗi ngày đều canh giữ ở cửa bệnh viện, chỉ cần có tin tức thì sẽ đi tới phỏng vấn trước tiên.
Mà hiện tại mục tiêu chủ yếu của các phóng viên chính là mẹ của Vương Lily. Từ bà ấy, các phóng viên sẽ nhận được thông tin hữu ích. Ví dụ như nhóm chuyên gia đã có phương án điều trị hay không, bệnh nhân Vương Lily có chuyển biến tốt hay không vân vân.
Nếu như không có Triệu Minh Thanh lên tiếng chen vào một chân thì chuyện này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý. Nhưng hiện giờ dưới ngòi bút của phóng viên, nghiễm nhiên nó đã hình thành trận quyết đấu giữa Trung Y và Tây Y.
Chủ nhiệm Chương không biết nên nói cái gì, nhóm chuyên gia không nói rõ phương án điều trị nên ông ta cũng không có biện pháp. Chỉ có thể yên lặng chờ đợi tổ chuyên gia đưa ra phương án trị liệu.
"Chuyên gia Thường, bây giờ các phóng viên đều đang chờ đợi ở bên ngoài. Nếu có thể thì ông ra ngoài nói vài câu đi! Nếu không, những phóng viên này sẽ không đi, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của bệnh viện.” Chủ nhiệm Chương nói.
Chuyên gia Thường buôn chuyện đang làm dở trong tay xuống, sau đó gật đầu.
Ông ta thật sự không nghĩ tới chuyện này lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió như vậy, các phóng viên này cũng quá hăng hái rồi.
Bên ngoài, khi chuyên gia Thường đi ra, các phóng viên đã đổ xô đến.
"Chuyên gia Thường, xin hỏi tiến độ của mọi người như thế nào rồi? Ông cảm thấy thế nào về những phát biểu của Viện trưởng Học viên Trung Y Triệu Minh Thanh?”
“Ông có cho rằng Trung Y có thể khắc phục chứng bệnh chán ăn này không?”
"Chuyên gia Thường, mời ông nói một câu đi."
Chuyên gia thường giơ tay lên nói: “Các vị, chuyện này tôi cần phải tuyên bố ở đây một chút. Vương Lily bị chứng chán ăn nghiêm trọng, điều này không giống với bệnh nhân chán ăn bình thường, cho nên phương án điều trị cũng không giống nhau. Nhân viên của nhóm chuyên gia chúng tôi đang nghiên cứu phương án điều trị, tôi có thể cam đoan, không bao lâu nữa sẽ có kết quả. Còn về bên phía Trung Y thì tôi sẽ không bình luận quá nhiều. Chỉ là tôi vẫn muốn nói, cho dù là ai thì cũng phải chịu trách nhiệm với những lời nói và hành động của mình. Trung Y là quốc túy, tôi công nhận điều ấy, nhưng theo khía cạnh y học, Tây Y lại càng có khoa học và cơ sở hơn.”
Các phóng viên lắng nghe chuyên gia Thường nói, một câu bọn họ cũng không buông tha mà ghi chép cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận