Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 395: Khách hàng nếm thử

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bạch Kha, trong lòng cũng vui vẻ cho cậu ta. Nhưng sau đó hắn lại nói: "Đừng cao hứng quá sớm, làm thêm vài lần nữa đi, hương vị này thật ra vẫn còn kém một chút."
"A!" Bạch Kha nhìn Lâm Phàm, há to miệng, cuối cùng lại thở dài rồi tiếp tục làm.
Lâm Phàm nói: "Nhớ kỹ, hương vị là quan trọng nhất, cậu phải khống chế tốt được các loại gia vị. Ít đi một phần thì vô vị, nhiều thêm một phần thì vị sẽ nồng, muốn nó trở thành món ăn đặc trưng thì phải tốn chút công sức."
Mãi cho đến 5 giờ chiều.
Khi một phần 'đậu phụ hộp' được đặt trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Bạch Kha lại tiến bộ nhanh như vậy.
Sau khi Lâm Phàm thử, cũng gật đầu nói: "Không sai, đã có một phần hương vị của tôi rồi."
Trong mắt Lâm Phàm, tuy rằng món ăn này còn có rất nhiều thiếu sót nhưng để cho thực khách nhớ kỹ món ăn này và trở thành món ăn đặc trưng của quán cơm thì đương nhiên không thành vấn đề. Sau này Bạch Kha luyện tập nhiều hơn nữa, tiến bộ sẽ càng lớn, hương vị cũng sẽ càng ngày càng tốt.
"Được, làm đến trình độ này thì đã có thể thỏa mãn được thực khách rồi. Tuy nhiên sau này cậu còn phải tiếp tục luyện tập thêm, tôi nghĩ bây giờ hẳn là lúc để thực khách thưởng thức." Lâm Phàm nói.
Bạch Kha bất đắc dĩ nói: "Nhưng chúng ta không có khách hàng mà."
Lâm Phàm cười nói: "Ra ngoài mời ăn cơm bớt nửa giá, tặng miễn phí một phần món ăn đặc trưng, còn có thể không có ai đến hay sao?”
Bạch Kha vừa nghe, nhất thời vui vẻ: "Đúng vậy."
Tiểu Yến thu dọn phòng bếp, còn Bạch Kha thì hưng phấn đi ra ngoài, chuẩn bị thực hiện biện pháp của Lâm Phàm.
Hiện tại cậu ta tràn ngập tự tin về bản thân mình, toàn thân giống như tràn ngập năng lượng.
Sau một ngày dạy dỗ đã có hiệu quả rất rõ rệt. Năng lực học tập của Bạch Kha cũng không tệ, một ngày đã học được món ăn này. Tuy rằng chỉ có một phần mười so với hương vị của hắn, nhưng cũng không thể xem thường.
Trong lòng Lâm Phàm cảm thán, sau này mình có nên mở một trường đào tạo nấu ăn hay không? Như vậy thì kiếm được thêm một ít điểm bách khoa.
Có thể để cho học viện nấu ăn Tân Đông Phương trên bách khoa toàn thư tái xuất giang hồ, lại một lần nữa tỏa ra hào quang chói mắt.
Tất nhiên điều này chỉ là một suy nghĩ.
Ở bên ngoài!
Bạch Kha cất giọng: "Mọi người đi qua đừng bỏ lỡ, hôm nay dùng cơm ở quán chúng tôi sẽ được giảm một nửa giá, còn được tặng một phần món ăn mới là 'đậu phụ hộp', hương vị tuyệt vời, mọi người đừng bỏ lỡ."
Giọng rao này cũng không nhỏ, quả thật đã khiến người qua đường chú ý. Tuy nhiên người qua đường nhìn thấy cửa hàng này quá cũ nát, thì không hứng thú bao nhiêu nữa.
Nhưng việc giảm nửa giá vẫn khiến cho một số người chú ý, dù sao một nửa giá này cũng là chiếm được tiện nghi của người ta.
Dần dần bắt đầu có khách hàng đi vào.
Một vài ông chủ của những nhà hàng xung quanh nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười. Bọn họ biết lượng khách đến cái quán này, trước kia làm ăn cũng tạm được nhưng từ sau khi Bạch Kha tiếp quản thì việc làm ăn lập tức xuống dốc không phanh. Lợi nhuận mỗi ngày có thể kiếm được hai ba trăm tệ cũng đã coi như không tệ rồi.
Hiện tại dùng cách giảm giá một nửa để hấp dẫn khách hàng cũng không biết có thể chống đỡ được đến khi nào.
Lâm Phàm nói. "Được rồi đó, đã có hai bàn khách hàng rồi, cậu đừng để cuối cùng lại thành nhiều việc làm không hết."
Hiện tại Bạch Kha tràn đầy tin tưởng vào bản thân mình, sau đó gật đầu: "Ừm, bây giờ mình đến phòng bếp.”
Ở đây cũng không có việc của cậu ta nhưng cậu ta cũng muốn xem những thực khách này đánh giá như thế nào.
Rất nhanh, Bạch Kha bưng “đậu phụ hộp” ra: "Các vị, đây là món ăn mới của cửa hàng, cho các vị thử một lần miễn phí, có nhận xét gì thì nói cho tôi biết nhé."
Tâm tình của các thực khách đều không tệ, có sản phẩm mới lại còn được ăn miễn phí, hơn nữa các món ăn khác còn giảm một nửa giá, cái này tất nhiên là rất có lợi. Sau đó bọn họ cũng đồng ý đi vào đây ăn.
Lâm Phàm chú ý đến biểu cảm trên mặt của thực khách. Sau khi bọn họ nhấm nháp phần 'đậu phụ hộp' này đều toát ra một loại kinh ngạc. Dường như không ngờ nó lại ngon như vậy, sau đó bọn họ không ngừng gắp, giống như là không dừng lại được.
"Ngon, món mới này rất ngon."
"Ôi! Món ăn này chúng tôi chưa từng thấy qua, đây rõ ràng là đậu phụ, không nghĩ tới lại ngon như vậy."
“Không sai, không sai, quán cơm này nhìn qua không được đẹp lắm, không nghĩ tới món ăn này lại ngon như vậy."
......
Được thực khách tấm tắc khen ngợi, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn món món thứ hai, hắn phải suy nghĩ một chút. Cuối cùng hắn lựa chọn món thịt kho anh đào.
Món ăn này không phải quá khó, không có công đoạn phức tạp. Trong thời gian ngắn có thể cho Bạch Kha học được. Hơn nữa món ăn này vô cùng thích hợp để ăn cơm. Đến quán cơm thì đương nhiên là vì ăn cho no, mà món ăn này phối hợp với 'đậu phụ hộp' thì vô cùng hoàn hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận