Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1009: Hôm nay ăn uống thoải mái, không cần khách sáo

Khách sạn giải trí Đông Nguyệt.
Lâm Phàm vừa cười, lắc lắc điện thoại: “Đã gọi người đến rồi. Cô khai trương khách sạn này, xung quanh vắng vẻ như vậy nhìn quá đáng thương. Thế nhưng chờ đến lúc có người đến dự sẽ không phải tới không, phải ăn ngon uống ngon mới được đó nha.”
Liễu Nhiếp cười ha hả: “Ở chỗ của tôi mà lo thiếu ăn thiếu uống à?”
Từ tổng bên cạnh không nói gì, đang muốn xem thử lát nữa sẽ có ai đến, dưới hiểu biết của ông ta, dáng vẻ của thằng nhóc này không tệ, xem ra cũng là người khá giả. Nếu bây giờ ông ta tỏ thái độ, sợ rằng sẽ không ổn, khó nói trước sẽ bị đối phương vả mặt, đành đợi thử xem đối phương gọi ai đến đây.
“Anh Lâm.” Lúc mọi người ở đây đợi, từ xa có một giọng nữ cất lên.
Gần đây Ngô Hoán Nguyệt bộn bề công việc, không có mặt tại Thượng Hải. Lần này về lại Thượng Hải chủ yếu do nhận được hoạt động. Vốn cô ấy định đến phố Vân Lý nhưng thời gian quá gấp rút, chỉ có thể chờ xong công việc mới có thể đi phố Vân Lý tìm anh Lâm.
Ngô U Lan đứng ngay đó nghe được giọng nói này, sắc mặt đanh lại, bàn tay siết chặt.
Rất nhanh sau đó một hình dáng hoạt bát xuất hiện trước mặt Lâm Phàm. Vì bây giờ cô ấy đã là người của công chúng, phải chú ý hình tượng nên cô ấy đeo khẩu trang. Nếu không phải người quen, có lẽ rất khó nhận ra.
Lâm Phàm cười nói: “Hoán Nguyệt, dạo gần đây không thấy cô đến tìm tôi nha. Không phải nổi tiếng rồi thì trở mặt không quen nữa đó chứ?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Ngô Hoán Nguyệt cảm thấy bối rối.
“Không có, em không có…” Ngô Hoán Nguyệt vội vàng thanh minh: “Em không quên, em vẫn muốn đến gặp anh Lâm nhưng mà do em không có ở Thượng Hải, tôi…”
Nói tới nói lui, Ngô Hoán Nguyệt rưng rưng sắp khóc, cô ấy rất sợ thời gian qua đi quá lâu sẽ làm anh Lâm cảm thấy xa lạ với mình. Bây giờ nghe nói thế làm sao còn bình tĩnh nổi.
Ngô U Lan lẳng lặng xem Ngô Hoán Nguyệt như một đối thủ cạnh tranh, nhưng bây giờ chỉ vì một câu nói của Lâm Phàm mà Ngô Hoán Nguyệt rớt nước mắt, lập tức ghét bỏ nói: “Anh Lâm, anh thật xấu xa…”
Lâm Phàm không nghĩ đến chuyện sẽ thế này, gấp gáp an ủi: “Hoán Nguyệt, tôi chỉ đùa với cô thôi mà. Sao cô tưởng thật thế? Cô phải kiềm chế lại đi, dù gì bây giờ cô cũng không còn là người bình thường nữa rồi.”
Ngô Hoán Nguyệt: “Anh Lâm, tôi nào có.”
Lâm Phàm xoa đầu Ngô Hoán Nguyệt: “Tôi biết rồi, nãy tôi chỉ đùa thôi. Cô bé này, cô nói xem sao phải lo lắng thế làm gì hả?”
Trong lòng Từ tổng bắt đầu khó chịu, lai lịch thằng nhóc này thế nào, hình như tình huống này hơi kỳ lạ. Cô em bên cạnh còn có thể giải thích được, nhưng cô gái đeo khẩu trang bên cạnh là sao? Dù không nhìn rõ mặt mũi, thế nhưng chỉ với dáng người cao gầy, đôi mắt long lanh đã có thể đoán đây chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp.
Bà mẹ nó!
Chẳng lẽ thời đại bây giờ người đẹp đều có sở thích thế này.
Ngô Hoán Nguyệt: “Anh Lâm, anh đáng ghét!”
Cái câu “Anh đáng ghét!” làm trong lòng Lâm Phàm rộn ràng, có hơi khó kìm nén. Xem ra cô nhóc này tham gia giới giải trí một thời gian ngày càng trưởng thành hơn rồi.
Tất nhiên không hề có bất kỳ chuyện quy tắc ngầm nào ở đây, làm sao Vương Minh Dương dám để Ngô Hoán Nguyệt đi phục vụ người khác kia chứ? Không cần nghĩ cũng biết đó là chuyện vô lý đến cỡ nào.
Lúc này, từng chiếc xe hơi con dừng lại trước cửa khách sạn.
Những chiếc xe hơi này giá trên dưới hai ba chục vạn, đối với người bình thường đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng với những kẻ giàu có như Từ tổng thì chẳng đáng để vào mắt.
“Ông chủ nhỏ…, chúng tôi đến rồi.” Người đầu tiên xuống xe là Lão Trương, vẫy vẫy tay.
Lâm Phàm cười nói: “Người tôi gọi đến.”
Từ tổng quay đầu, sau khi cẩn thận nhìn kỹ không khỏi phì cười: “Nhóc con, cậu gọi mấy người này à?”
Lâm Phàm gật đầu: “Sao hả? Có vấn đề gì?”
Từ tổng cười: “Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Ông ta cười muốn xỉu, không nghĩ đến người thằng nhóc này gọi đến là những người này, nhìn những chiếc xe này xem, nhìn những bộ trang phục này nữa, có chỗ nào giống người có địa vị không?
Chỉ cần chọn đại một người nào đó trong lễ khai trương của ông ta cũng có để đè bẹp đám ất ơ này.
“Liễu tổng, tôi thấy như vầy, nếu cô có hứng thứ có thể đi với tôi qua kia xem thử.” Từ tổng nói, ông ta không muốn mất thời gian tại đây, chuyện này chẳng khác gì một vở hài kịch cả.
Liễu Nhiếp trừng mắt nhìn Lâm Phàm, ngay từ đầu cô ta cho rằng thằng nhóc này sẽ gọi người nào đó có danh tiếng tới, sao có thể nghĩ đến vậy mà thằng nhóc này gọi mấy hàng xóm trong phố Vân Lý đến góp vui.
Đây không phải đến để cổ vũ cho cô ta, rõ ràng là đến lừa ăn lừa uống mà.
Lâm Phàm nói: “Mọi người đến khá nhanh nhỉ? Hôm nay là lễ khai trương của Liễu tổng, tất cả chúc mừng đi. Tôi đã nói với Liễu tổng rồi, hôm nay cô ấy mời khách nên mọi người cứ ăn uống thoải mái, không cần khách sáo nha.”
Lão Trương: “Chúc mừng Liễu tổng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận