Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1013: Sau này vẫn còn cơ hội

“Ha ha.” Cả đám cười to: “Lâm đại sư, chúng tôi hiểu mà, đi đi, đi đi.”
Ở ngoài phòng vệ sinh.
Liễu Nhiếp giãy tay ra, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng: “Hừ, không nghĩ đến Lâm thần y tiếng tăm lừng lẫy mà cũng lợi dụng người khác thế này.”
Lâm Phàm nhún vai: “Biết làm sao bây giờ, hóa ra chỉ có cô được lợi dụng tôi còn tôi thì không được phép lợi dụng lại cô à? Chẳng phải chỉ mấy chục bàn cơm thôi sao, nếu cô tiếc tiền thì để tôi trả cho cô nhé!”
Mặt Liễu Nhiếp tức đến tái mét, cô ta biết mình không đánh lại Lâm Phàm, nếu không thì chắc chắn sẽ đá một cước đập nát ‘em trai’ Lâm Phàm luôn.
Bà đây đang nói việc này sao hả?
“Thôi, bây giờ chúng ta nói cho rõ chuyện này. Tôi hại anh một lần, anh cũng gạt lại tôi một lần. Anh giúp tôi diễn trò nhưng anh không thể ôm tôi. Anh có tin là nếu anh còn tiếp tục ôm tôi nữa thì tôi sẽ đập trứng của anh chiên ốp la luôn không?” Liễu Nhiếp nói, cô ta nhịn lâu lắm rồi, thằng cha này ôm eo mình suốt từ đầu đến cuối, hơn nữa bàn tay còn làm bậy, cứ sờ sờ mó mó eo mình mãi.
Lâm Phàm: “Không được, bọn họ rất thông minh. Nếu không làm giống thật chắc chắn sẽ bị họ phát hiện. Theo tôi thấy, cô ráng nhịn một chút đi.”
“Biến ngay, anh quá đê tiện.” Liễu Nhiếp giận dữ bước vào phòng vệ sinh nữ, vừa bước qua khỏi cửa lập tức tựa vào tường, gương mặt dần dần ửng hồng nhưng sau đó mau chóng trở lại bình thường, cô ta không nghĩ đến việc mình sẽ bị thằng cha này lợi dụng, thật đáng ghét.
“Nếu không phải sợ bẽ mặt, có điên tôi mới ôm một người nửa phụ nữ như cô.” Lâm Phàm hét lên, sau đó rời đi.
Trong nhà vệ sinh, tay Liễu Nhiếp siết chặt thành nắm đấm: “Khốn khiếp!”
Anh mới là nửa phụ nữ, cả nhà anh cũng là nửa phụ nữ.
Bữa tiệc kết thúc.
Trong khoảng thời gian này, lòng của Liễu Nhiếp như một ngọn núi lửa sắp bùng phát, sớm đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Nếu không phải nghĩ tới đang có nhiều người như vậy, cô ta sớm đã liều mạng với Lâm Phàm rồi.
Vương Hinh thân là người bên cạnh Liễu Nhiếp, mặc dù không ngồi trong bàn tiệc nhưng cũng đứng bên cạnh nghe, cũng biết chút lai lịch của những người này, không ngờ người đàn ông của Liễu tổng lại quen nhiều người như vậy.
Bây giờ cô ta tràn đầy hy vọng về tương lai, cuối cùng có thể triển khai kế hoạch lớn buông tay đánh một trận.
Hà Thừa Hàn: “Hôm nay mọi người gặp lại nhau lần nữa đúng là rất vui, hôm nay càng vui vẻ hơn là vì Liễu tổng khai trương khách sạn. Lâm đại sư thông báo muộn quá, nếu không chắc chắn sẽ chuẩn bị một phần quà lớn. Có điều bây giờ cũng chưa muộn, tôi sẽ làm một thẻ hội viên nạp hai mươi vạn ở chỗ của Liễu tổng.”
Lý Hạo: “Không sai, ở đây rất hoành tráng, phục vụ cũng rất tốt, có ăn uống có giải trí nên sau này có xã giao chắc chắn sẽ chọn ở đây đầu tiên. Tôi cũng nạp hai mươi vạn cho Liễu tổng có thêm danh tiếng.”
“Ha ha, các ông đều làm thẻ hội viên nên tôi cũng không thể không làm, anh Hà nạp hai mươi vạn thì tôi cũng không thể nạp cao hơn nhưng cũng không thể thấp hơn anh Hà, tôi cũng nạp hai mươi vạn.”
Trên bàn tiệc, mọi người tán gẫu, lần này biết đến tham gia lễ khai trường có chút muộn không kịp chuẩn bị cái gì nên dĩ nhiên muốn làm thẻ hội viên bù vào.
Vốn dĩ Lâm Phàm vì sự cơ trí của bản thân mà cảm thấy vô cùng hài lòng, nhưng đột nhiên lúc này nghe thấy chuyện này cũng không khỏi kinh ngạc.
Đậu xanh rau má!
Đám người này, chẳng lẽ là nhiều tiền quá không biết tiêu như nào sao?
Lúc này Liễu Nhiếp lại nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy sự đắc ý, nhất là khi nhìn phía Lâm Phàm thì nụ cười càng thêm hớn hở.
Vương Hinh ở bên cạnh nghe được, trong lòng choáng ngợp, không ngờ những ông chủ này lại làm thẻ hội viên, chuyện này khiến cô ta quá sốc.
Cũng không phải là đối phương nạp bao nhiêu tiền.
Mà là đối phương lại làm thẻ hội viên, điều này có nghĩa sau này sẽ đến đây tiêu tiền.
Một khách sạn giải trí cao cấp, muốn thực sự nổi tiếng phải dựa vào lượng khách và mối quan hệ.
Nếu như người đến đây đều là đại gia thì dĩ nhiên những người khác cũng muốn đến đây để gặp được người mà mình muốn gặp. Sau đó chắc chắn sẽ tranh nhau đến làm thẻ, như vậy thì khách sạn mới càng thêm phát triển.
Mấy trăm vạn vào tài khoản.
Việc này làm cho người ta không biết nói gì.
Lâm Phàm không muốn nói thêm gì nữa, lần này xem như hắn lọt xuống hố rồi.
Liễu Nhiếp nhẹ giọng nói: “Ngại quá, xem ra lần này tôi thắng một ván rồi!”
Lâm Phàm ha hả cười: “Không vội, sau này chắc chắn có cơ hội.”
Mặc dù hai người tranh đấu với nhau nhưng tất cả đều rất hài hòa, đặc biệt là đối với những ông chủ kinh doanh của phố Vân Lý thì hôm nay thực sự rất vui vẻ.
Bữa ăn này thực sự rất đã, hơn nữa sau khi ăn xong lại còn đi hát, một ngày hoàn toàn thư giãn khiến cơ thể và tâm hồn bọn họ đều được thư giãn.
Lễ khai trương kết thúc.
Bên ngoài khách sạn.
Lâm Phàm: “Tôi không biết nói gì với các anh nữa!”
Hà Thừa Hàn cười nói: “Lâm đại sư, cậu thật sự cho rằng chúng tôi không biết chuyện gì sao, lão Hà tôi nhiều thì không dám nói nhưng ánh mắt này nhìn người vẫn rất chuẩn. Giữa cậu và Liễu tổng kia có mối quan hệ đó hay không, chẳng lẽ tôi còn không biết à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận