Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 224: Hội diễn bắt đầu

Bây giờ ông ta cũng hiểu, tên này là một kẻ điên, bản thân cũng không cần phải tiêu hao năng lượng với hắn. Hơn nữa, bây giờ nhìn thấy đối phương ăn mặc như vậy, trong lòng cũng cười nhạo. Trong danh sách hội diễn không có bọn hắn, vậy mà vẫn muốn lên sân khấu sao? Đúng là nằm mơ. Có điều ngay sau đó, dường như ông ta nghĩ đến điều gì đó, vội vàng quay sang nói nhỏ với phó hội trưởng Quách.
Phó hội trưởng Quách không quan tâm đến Lâm Phàm, nhưng nghe thấy những lời này của Vương Văn Kiệt, cũng cảm thấy căng thẳng. Sau đó lại bảo Đinh Đức đi hỏi thử, rốt cục là bọn hắn muốn làm gì? Ăn mặc như vậy, đến lúc hội diễn thực sự bắt đầu mới phát điên thì khi đó thực sự xảy ra chuyện mất.
Đinh Đức thở dài: “Lâm lão sư, các anh đây là?”
Lâm Phàm liếc mắt một cái: “Ngồi ở hiện trường xem thì không có vấn đề gì chứ?”
Trong lòng phó hội trưởng Quách nghĩ tốt nhất là như vậy, sau đó vẫy vẫy tay: “Tập hợp xong thì xuất phát thôi!”
Học viên Dương Thị Thái Cực Quyền, học viên Đại Thành Quyền cũng đứng trong đội ngũ, lặng lẽ chỉ về phía mấy người Trương Đào, nhỏ tiếng bàn luận. Còn có chút khinh thường, có chút xem nhẹ cũng có chút mỉa mai.
Trong mắt những đứa trẻ kia, những người này khác với bọn chúng, bọn chúng là người bình thường còn những người kia là người khuyết tật.
Đến cửa hiệp hội.
Phó hội trưởng Quách bảo các học viên lên một chiếc xe khách có hơi cũ nát, chiếc xe khách này là thuê lại, phí nửa ngày cũng chỉ có vài trăm đồng bạc.
Ông Ngưu cười ha hả nói: “Các bạn nhỏ, cố gắng lên nhé!”
Lâm Phàm cười đáp: “Cảm ơn nhé! Ông Ngưu!”
Mấy người Trương Đào đứng ở cửa, không biết nên lên xe nào.
Vương Văn Kiệt sắp xếp học viên lên xe, sau đó trực tiếp bỏ qua Lâm Phàm, trong lòng bật cười muốn xem thử bọn người này sẽ đi kiểu gì. Bên phía hiệp hội còn lâu mới gọi được xe, còn cái xe khách này, mặc dù không ngồi hết chỗ nhưng ông ta cũng không cho Lâm Phàm dẫn người lên.
Đinh Đức nói: “Lâm lão sư! Trên xe khách vẫn còn chỗ này, cứ lên thôi!”
Vương Văn Kiệt mỉa mai nói: “Lâm lão sư không thiếu xe đâu nhỉ.”
Lâm Phàm trực tiếp mở cửa xe thương vụ để các bạn nhỏ lên xe, sau đó quay đầu nói: “Tự mình biết mình, là tốt!”
“Anh…!” Vương Văn Kiệt tức đến muốn bùng nổ khi nhìn thấy bọn họ lên chiếc xe thương vụ màu đen, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận rồi quay đầu lên xe khách.
Các bạn nhỏ lên xe thương vụ cao cấp rất vui vẻ, những chiếc xe này là Vương Minh Dương cho mượn, cả tài xế lái xe cũng vậy. Đối với đai gia Vương Minh Dương này, thiếu gì thì thiếu chứ không có chuyện thiếu xe.
Mấy người Điền Thần Côn tự đi đến hội trường, không đi cùng Lâm Phàm.

Trên xe khách.
Vương Văn Kiệt mở miệng nói: “Anh Quách, tên nhóc này chỉ sợ không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, tôi sợ hắn sẽ gây sự trên hội trường đó.”
Hội phó Quách quay đầu: “Anh thấy hắn dám sao?”
Vương Văn Kiệt nghĩ rằng, lần này các lãnh đạo cũng sẽ đến hội trường để xem biểu diễn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tên nhóc này thực sự rất ngang ngược, nhưng cũng chỉ ngang ngược với bọn họ mà thôi. Đến nơi có nhiều lãnh đạo như vậy, hắn vẫn dám ngang ngược hay sao?
Có điều, trong lòng mấy người Đinh Đức ngồi ở phía sau cũng không dám đảm bảo chắc chắn, chỉ hy vọng Lâm đại sư có thể nhìn rõ tình hình.
Lần này, hội diễn là do hiệp hội võ thuật chịu trách nhiệm chính, gánh vác tất cả mọi thứ của hội diễn, chủ yếu là phát huy tinh hoa văn hóa võ thuật của Trung Quốc. Mà lãnh đạo tham gia cũng đều là lãnh đạo lớn của Thượng Hải, đồng thời còn có khách quý bên ngoài. Những người có sở thích đi khắp thế giới, phát huy tinh hoa văn hóa của Trung Quốc, mặc dù bọn họ không phải là người Trung Quốc nhưng lại vô cùng yêu thích văn hóa Trung Quốc.
Đồng thời, mục đích cuối cùng của hội diễn này chính là việc một số chuyên gia của hai nước Trung Quốc và Mỹ cùng chuẩn bị thành lập học viện võ thuật chuyên nghiệp quốc tế đầu tiên tại Thượng Hải. Đây là một điểm bức phá cũng là một loại thử nghiệm, bởi vậy mọi người đều rất chú ý.
Bên ngoài hội trường.
Tuyển thủ dự thi lần lượt tiến vào hội trường, mà bọn Lâm Phàm không có chứng minh của tuyển thủ dự thi nên chỉ có thể tiến vào hội trường từ cửa chính. Trong hội trường đã chật kín, mấy người Điền Thần Côn ngồi cách đó không xa, còn Lâm Phàm thì dẫn theo bọn trẻ ngồi ở hàng ghế trước mặt, im lặng đợi hội diễn bắt đầu.
Các phóng viên đang chuẩn bị ở phía sau.
Phóng viên trực tiếp quay phim và tình hình ở hiện trường.
Trên mạng.
“Nhạt nhẽo thế! Tiết mục này nhạt nhẽo quá!”
“Đúng vậy, hội diễn mà thôi, chẳng đẹp chút nào, xem chương trình khác thôi!”
“Nghe nói Thượng Hải chúng ra sắp thành lập học viện võ thuật chuyên nghiệp đầu tiên trong nước. Cũng như các trường đại học khác, đều sẽ có giấy chứng nhận.”
“Thành lập thì thành lập thôi, chẳng liên quan gì đến chúng ta!”

Không lâu sau, hai người dẫn chương trình một nam một nữ cùng bước lên sân khấu.
Nam: Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị quan khách.
Nữ: Buổi trưa vui vẻ!
Nam: Thiên Thu Quốc Túy, Sùng Đúc Chân Ngộ, Dương Tứ Hải
Nữ: Võ Thuật Trăm Năm, Thượng Lễ Phong Hoa, Mậu Bát Phương

Bạn cần đăng nhập để bình luận