Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1092: Tôi không phải loại người như vậy

Đạo diễn Kim nói: “Đúng đúng, Lâm đại sư nói quá đúng. Chúng tôi vẫn luôn theo dõi ngài trên Weibo, ngài là người có tình yêu thương bao la như này, lương thiện như thế làm cho chúng tôi vô cùng bội phục. Hôm nay là ngày đóng máy, Lâm đại sư có thể đến đây chính là làm cho kẻ hèn này nở mày nở mặt, tôi mời ngài một ly.”
Lâm Phàm cười: “Đạo diễn Kim khách sáo quá, mọi người cùng đến đi, tôi chúc cho mọi người cùng bộ phim này rating ngày càng cao.”
Bây giờ, Lâm Phàm đang trò chuyện với đạo diễn Kim, làm cho bọn họ cũng không biết nên nói cái gì, màn kịch này cua gắt quá rồi đó.
Vừa mới nãy còn đùng đùng rất mạnh bạo, rất dọa người, thế mà không khí bây giờ lại rất hài hòa thân thiện. Dù có là phim đi nữa thì cũng không thể diễn ra thế này được đâu.
Mà nhìn lại Trần tổng lúc này đang thành thật ngồi chỗ đó, không có gì khác thường, cho dù nhìn về phía Lâm Phàm cũng không hề có một chút oán hận mà là đầy rẫy sự kính sợ và hoảng loạn.
Giờ khắc này, bọn họ cũng đã hiểu, tên Trần tổng này đã bị đối phương chơi đến sợ hãi sâu sắc.
Văn phòng.
“Liễu tổng, kết thúc rồi ạ.” Nhân viên phục vụ báo cáo.
Liễu Nhiếp: “Trần Hà thế nào? Có đi chưa?”
“Không có, Lâm đại sư bọn họ đang dùng cơm, còn Trần tổng cũng quay về chỗ ngồi ăn cơm rồi.”
Nhiếp Liễu đơ như cây cơ, ánh mắt nghi ngờ nhìn nhân viên nhà mình: “Cậu đang đùa tôi à?”
“Không có mà, thật sự đang dùng cơm, giống như không hề xảy ra bất cứ chuyện gì luôn, không khí ở hiện trường cũng khá tốt.”
Nhiếp Liễu trợn tròn mắt, này mẹ nó là tình huống gì? Vừa mới làm tới mức muốn xảy ra án mạng mà bây giờ lại làm hòa như lúc ban đầu, còn ngồi xuống ăn cơm chung, con mẹ nó, việc này cũng kỳ lạ quá rồi đó.

Phòng tiệc.
Tình hình bên trong rất xấu hổ, trong lòng tất cả mọi người đều không rõ tại sao lại xuất hiện bầu không khí như bây giờ?
Ngoại trừ Lâm Phàm và Trần Hà ra thì những người khác đều có thắc mắc này, việc này có gì đó sai sai. Nếu theo như bình thường thì hoàn toàn không nên có bầu không khí như bây giờ mới đúng chớ.
Cơm nước no nê.
Cửa khách sạn.
Liễu Nhiếp lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Phàm: “Chuyện gì đây? Không phải mới nãy gây gỗ rất nghiêm trọng à? Tên Trần Hà này bị các anh làm gì vậy? Ăn cơm xong còn chủ động đi tính tiền, tôi thấy sai sai thế nào ấy.”
Lâm Phàm cười nói: “Không nói cho cô biết, để cô đoán thử xem…”
“Xời, nói như kiểu tôi muốn biết lắm vậy.” Liễu Nhiếp đốp lại, nhưng vẻ mặt này rõ ràng rất muốn biết, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì hoặc là tên Trần tổng này đã phải trải qua những gì.
“Vậy thì không nói cho cô biết.” Lâm Phàm cười, hắn cố tình không nói cho Liễu Nhiếp đã xảy ra chuyện gì để cho bà cô này cứ từ từ mà đoán.
Lâm Phàm: “Minh Dương, hai người thế nào?”
Hứa Tử Nhạc đi về, Vương Minh Dương dĩ nhiên muốn đưa vợ anh ta về rồi hê hê hê.
“Hôm nay cậu cũng uống rượu nên không thể lái xe về được, để tôi đưa cậu về đi.” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm: “Vậy thì ngại quá, quấy rầy buổi tối của cục cưng anh rồi.”
“Mẹ kiếp, cậu uống rượu vào một cái là trở nên bỉ ổi dễ sợ.” Vương Minh Dương cười mắng, còn Hứa Tử Nhạc thì hơi đỏ mặt, sau đó nói: “Anh Lâm, anh nhanh chóng tìm một người bạn gái đi, vậy thì buổi tối sẽ không còn cô đơn lẻ loi nữa.”
Lâm Phàm cười xòa: “Đi thôi, không nói mấy thứ lung tung này nữa.”
Trên xe.
“Sao Tử Nhạc không ngồi chung xe với chúng ta thế?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Minh Dương liếc hắn: “Cô ấy lái xe đi với Kiều Tuyết, đang chạy phía sau xe của chúng ta, cậu nói xem tên Trần Hà kia có thể trả thù hay không?”
Lâm Phàm tự tin nói: “Yên tâm đi, ông ta sẽ không làm thế đâu.”
Vương Minh Dương gật đầu: “Vậy là tốt rồi, tên Trần Hà này có chút thế lực ở phương Bắc, nếu như kết thù rồi thì sau này Tử Nhạc chắc chắn không thể phát triển ở phương Bắc được. Có điều coi như không có trả thù đi nữa thì tôi cũng sẽ không để cho Tử Nhạc đi phương Bắc, ở phương Nam phát triển cũng đủ rồi.”
“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu, không nói gì thêm.
“Đúng rồi, cậu thấy Kiều Tuyết đi chung với Tử Nhạc thế nào?”
Lâm Phàm nhớ lại: “Là một cô gái không tồi, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện.”
Vương Minh Dương đụng nhẹ cánh tay Lâm Phàm, trên mặt lộ ra ý cười: “Lúc nãy Tử Nhạc có nói với tôi, nếu như cậu muốn thì tối nay có thể ở lại, sau này cô gái này cũng có người che chở ở trong giới rồi.”
“Xin anh đấy, anh có phải bạn thân của tôi không hả? Ép tôi trở thành loại người mà tôi ghét nhất à?” Lâm Phàm nói: “Tôi thấy Kiều Tuyết này có quan hệ khá tốt với vợ anh, cũng là người bạn đáng tin, anh giúp đỡ là được rồi, đâu cần bày ra cái trò này chứ.”
“Thôi được, biết ngay cái tên như cậu sẽ nói vậy mà, nhưng mà tôi nghi ngờ cậu có phải là cái đó không hả? May mắn là tôi có bạn gái chứ nếu không thì chắc chắn không thể thoát khỏi danh hiệu Brokeback trong mắt người khác rồi đó.”
(Chú thích: Brokeback Là phim Brokeback Mountain, phim đồng tính nam.)
“Mẹ nó, anh nói gì vậy, chẳng qua tôi chỉ muốn trải nghiệm cái xã hội tốt đẹp này trước, chờ đến khi đến tuổi rồi thì tôi sẽ tìm bạn gái thôi.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương lắc đầu: “Tôi cảm thấy hơi khó cho cậu, không phải khó tìm mà nhân duyên với phụ nữ của cậu khá là mạnh. Thôi không nói nữa, tôi nói nhiều vậy rồi, trong lòng cậu cũng tự biết, để xem khi đó cậu sẽ giải quyết như thế nào. Có điều tôi khuyên cậu cũng đừng kéo dài nữa, đàn ông ba mươi như đóa hoa nhưng phụ nữ ba mươi lại suy tàn, ít nhất phải nói với người ta một câu chứ.”
Lâm Phàm liếc nhìn Vương Minh Dương: “Cái tên này…”

Chiếc xe hơi màu hồng phấn ở phía sau.
Tâm trạng Hứa Tử Nhạc đã khá hơn, cục nghẹn trong lòng cũng đã được nhổ ra.
Kiều Tuyết nhìn chị Hứa, trong mắt toàn là sự tò mò.
“Tuyết Nhi, sao thế? Trên mặt chị dính nhọ nồi à?” Hứa Tử Nhạc cười.
Kiều Tuyết lắc đầu, giọng nói dịu dàng: “Không có, chỉ là không ngờ anh trai của chị Hứa lại lợi hại như thế.”
Hứa Tử Nhạc cười: “Vậy khẳng định Minh Dương là người anh em tốt của hắn, chị có thể ở bên Minh Dương cũng là nhờ hắn nói tốt đấy. Có khi chị còn ganh tỵ với người anh trai này của chị nữa kìa, quan hệ của Minh Dương với hắn còn tốt hơn so với chị đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận