Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1139: Đến địa điểm đua xe

Ngày hôm sau!
Buổi trưa.
Buổi chiều.
Đối với Lưu Hồng Thiên mà nói, tên kia đúng là quá đáng sợ, là ác mộng, là người cả đời này hắn không bao giờ quên.
Buổi tối.
Cuộc thi vịnh Thanh Điền.
Nơi đó đã đứng đầy người, có những người bình thường cũng có những công tử con nhà giàu, cũng có con cháu thế gia đến đây. Bọn họ đều là người yêu thích hoạt động kích thích này. Ở đây, đề tài mà bọn họ trao đổi cũng liên quan đến sự kiện tối hôm nay.
Có người thì đến tham gia thi đấu, có người thì đến xem và tìm kiếm sự phấn khích.
Ba năm một lần, khỏi phải nói cũng biết đây là sự kiện cực kỳ vui vẻ.
“Con mẹ nó, chiếc xe kia đẹp thật, không có 4 triệu thì mua bằng mắt!”
“Các anh nghe tiếng máy xem, chắc chắn là đã độ qua rồi, như này chắc không cần mạng nữa rồi, đảm bảo tốc độ tăng lên không ít, có thể bay lên trời luôn ấy chứ.”
“Lợi hại, cuộc thi vịnh Thanh Điền lần này chắc chắn là vô cùng đặc sắc.”
“Nghe nói tay đua chuyên nghiệp Erwin cũng đến.”
“Ừm, anh ta tới rồi, tôi vừa mới nhìn thấy. Anh ta từng đạt quán quân trong giới đua xe. Hơn nữa, từng đạt vị trí thứ năm trong giới đua xe ở nước Mỹ, cái chiêu drift cực hạn kia của anh ta, không biết đã hù chết biết bao nhiêu người đó nha.”
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ lướt qua một khúc cua cực đẹp, làm hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
“Ồ, tiểu tiên nữ của nhà họ Diệp đến rồi.”
Cửa xe mở ra, một cô gái ngẩng đầu kiêu ngạo bước xuống, mặc dù mặc đồ thể thao nhưng vẫn không thể che dấu được sự xinh đẹp mỹ miều kia.
“Diệp tiểu tiên nữ, tối nay có tham gia thi đấu hay không?”
Diệp Đồng Tiên nhìn đám người đáp: “Các anh có phải là muốn chết hay không, đừng có gọi tôi là tiểu tiên nữ. Tiểu tiên nữ chính là cách gọi kỹ nữ thời cổ đại, các anh gọi vậy là có ý gì?”
“Vậy thì gọi là tiểu công chúa đi.”
“Ha ha.”
Diệp Đồng Tiên ở thủ đô cũng là một mỹ nữ, khí chất động lòng người, vô cùng quyến rũ, có điều tính khí có chút không được tốt lắm.
“Đừng phí lời, cuộc thi khi nào bắt đầu?”
“Chưa đâu, vẫn còn có người chưa đến.”
Diệp Đồng Tiên không thoải mái nói: “Ai chảnh vậy, giờ còn chưa đến nữa.”
Đúng lúc này, từng trận âm thanh dọa người tiến đến.
Ngay sau đó là có một vài chiếc xe thể thao đi vào.
“Mẹ kiếp, không chỉ Lương thiếu gia đến, mà cả Trâu đại thiếu gia cũng đến rồi.”
“Sao có thể? Lương thiếu gia đến thì tôi còn có thể hiểu, nhưng Trâu đại thiếu gia sao lại cũng đến. Anh ta không phải bị ông già nhà quản chặt lắm sao?”
“Đó là chuyện trước kia thôi, Trâu đại thiếu gia sắp kết hôn rồi, không phải là các anh không biết đấy chứ. Hiện tại ông già anh ta đã đồng ý cho anh ta ra ngoài chơi rồi.”
“Hóa ra là như vậy.”
Rất nhanh mọi người đều đến.
Lương Hồng Thiên trải qua khoảng thời gian tra tấn này, ý chí đã sa sút rất nhiều. Nhưng hôm nay gã đến đây chủ yếu là tới để khoe khoang xe mới mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng Trâu đại thiếu gia cũng đến khiến tâm trạng gã không tốt cho lắm. Sau khi xuống xe thì gã dựa tại cửa xe mình mà nhìn đám người kia.
Diệp Đồng Tiên nhìn thoáng qua Trâu đại thiếu gia, sau đó nhìn Lương Hồng Thiên gọi lớn: “Lương Hồng Thiên, nghe nói gần đây anh bị người ta đánh không nhẹ nhỉ, sao không tìm người ta trả thù đi chứ.”
Lương Hồng Thiên vừa nghe thấy lời này thì giật mình một cái, sau đó gã quay đầu đi không thèm để ý.
Mà có vài người nghe được lời này ngay lập tức nghi hoặc, bọn họ có chút không hiểu, Lương Hồng Thiên bị người khác đánh thật sao? Chuyện này sao có thể?
“Người đến cũng gần như đầy đủ, phải chuẩn bị địa điểm thi rồi.”
“Đợi đã, lại có hai chiếc xe đến.”
“Xe của ai vậy?”
“Hình như là của Thường Hải Ca.”
“Anh ta đến làm cái gì? Lần trước không phải là xảy ra chuyện sao, còn có gan đến đây chơi?”
“Ai mà biết được, kẻ tài cao gan cũng lớn thôi.”
...
Chiếc xe dừng lại.
Lâm Phàm, Thường Hải Ca, Thân Minh từ trong xe đi ra.
Trâu Thiên Phúc nhìn thấy người đến ngay lập tức sửng sốt sau đó lộ ra ý cười.
Lương Hồng Thiên thấy người đến, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, quay đầu đi để tránh tên này.
Thế nhưng, một giọng nói làm gã ta sợ hãi truyền đến.
“Ồ, Lương thiếu gia, anh cũng đến nữa sao, nhớ tôi là ai chưa?” Lâm Phàm cười.
Lương Hồng Thiên nghe thấy lời này thì toàn thân run lên.
Không đợi Lâm Phàm nói thêm gì nữa, tâm trạng Lương Hồng Thiên đã cảm thấy không ổn.
“Anh đứng lại đó cho tôi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lương Hồng Thiên cảm thấy bất an, lập tức quát lên. Nghĩ tới việc hai ngày nay đã trải qua, gã có một loại cảm giác muốn khóc. Vì sao mình lại đắc tội cái tên này cơ chứ, có cần thiết phải đánh mình như vậy không?
Lâm Phàm chậm rãi tiến lên, xem ra cừu hận này hấp dẫn được rồi: “Lương thiếu gia sao vậy? Anh nói xem tôi muốn làm gì chứ?”
“Anh đứng lại đó cho tôi.” Lương Hồng Thiên lùi về phía sau một bước.
Vẻ mặt mọi người xung quanh có chút nghi hoặc.
“Các anh nói xem Lương Hồng Thiên bị làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận