Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 707: Tâm tình không tốt chửi một chút xả giận

“Người ở lầu trên kia, tôi nhớ vừa rồi ID của anh là Woa sao mà manh manh thế mắng chửi vui vẻ nhất, đến cả nhà người ta cũng đều lôi ra chửi luôn. Bây giờ nói những lời này mà không thấy xấu hổ hay sao hả.”
Woa, sao mà manh manh thế: “Không thể nào, vừa rồi là tôi bị trộm acc đó. Sao tôi có thể mắng chửi người ta được, đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”
“A Đù! Mặt dày vô liêm sỉ quá rồi đó!”
Trong phòng bệnh.
Dì Vương vui mừng ôm lấy con gái, nhiều ngày áp lực như vậy. Hiện tại như đã được giải tỏa hết.
Người của nhóm chuyên gia trợn mắt há mồm, chuyên gia Thường càng không dám tin: “Không thể nào! Chuyện này sao có thể chứ! Trun Y sao có thể trị khỏi cho bệnh nhân mắc chứng chán ăn được. Những chuyên gia như chúng ta đều không nghiên cứu ra phương án trị liệu, bọn họ dựa vào cái gì làm được chứ?”
Chuyên gia Thường không cách nào chấp nhận kết quả trước mắt, rồi ánh mắt nhìn về phía chủ nhiệm Chương. Chỉ thấy chủ nhiệm Chương cũng đắm chìm trong sự vui mừng. Rất lâu không cách nào hoàn hồn, kế đó lại thấy một vài phóng viên vốn là đến để vạch trần sự giả dối của Trung Y, lúc này đây lại không ngừng chụp ảnh hiện trường. Trong miệng thì thốt ra những lời thán phục khiến ông ta có chút không chịu nổi nữa.
“Không thể nào!” Chuyên gia Thường bước lên, ra lệnh cho thành viên tổ chuyên gia tiến hành phân tích dữ liệu. Nhưng dữ liệu hiển thị trên thiết bị lại thể hiện đầy đủ tình trạng của bệnh nhân, vậy mà lại thực sự có chuyển biến tốt. Mặc dù cơ thể vẫn còn rất yếu ớt nhưng nhìn dáng vẻ ăn uống thì đây giống như là bệnh nhân mắc chứng chán ăn sao?”
Phóng viên: “Lợi hại thật! Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến thì thực sự không tin được chuyện này!”
“Lúc trước tôi hùa theo mắng lão Trung Y kia, hiện tại tôi cảm thấy bản thân mình giống như một tên ngốc vậy nhỉ?”
“Anh cũng tự biết mình vừa rồi thực sự rất ngốc nghếch sao.”
Những người dân vây quanh bên ngoài cũng ngại ngùng cúi đầu rồi yên lặng rời đi, nhớ tới chuyện trước đó họ không khỏi cảm thấy mất mặt. Thậm chí có cảm giác bọn họ giống như là một đám ngu ngốc vậy.
“Lão Trung Y viện trưởng Triệu vừa rồi rời đi cùng với Lâm đại sư, sao chúng ta không phát hiện ra nhỉ?” Một phóng viên kịp phản ứng lại lên tiếng.
“Vừa rồi có lẽ mọi người đều bị khiếp sợ, căn bản không có phản ứng kịp.”
“Haizz...”
...
Văn phòng nào đó.
Triệu Lực Hành xem livestream, cả người ngơ khác, ngồi ở đó rất lâu mà vẫn chưa kịp hoàn hồn. Đột nhiên anh ta có chút áy náy, anh ta phát hiện bản thân mình căn bản vẫn luôn không hiểu con người của cha.
Nhất là khi cha bị người khác vu oan và chửi rủa, bản thân chẳng những không lập tức đến chỗ cần đến, mà ngược lại còn ngồi đây chờ đợi, hy vọng cha trải qua chuyện này có thể trở lại con đường đúng đắn.
Nhưng tình huống hiện tại làm cho anh ta vô cùng xấu hổ và áy náy, cha mình thực sự thành công. Ông ấy không có tẩu hỏa nhập ma, mà người tẩu hỏa nhập ma vẫn luôn là mình.
Triệu Lực Hành cầm điện thoại lên, định gọi điện thoại. Thế nhưng cầm điện thoại trong tay mấy phút đồng hồ, rồi lại nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Sau đó anh ta đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, bây giờ anh ta muốn về nhà.
Không chỉ có Triệu Lực Hành như vậy, mấy anh em Triệu Bân cũng đều vội vàng quay về nhà.
Hiệp hội Trung Y Trung Quốc.
“Lão Triệu lần này quá tuyệt vời!”
“Đúng vậy! Chúng ta đều không tin ông ấy, trong điện thoại còn quở mắng ông ấy nữa chứ. Bây giờ nghĩ lại tôi cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt với lão Triệu nữa.”
“Không được! Tôi nhất định phải tự mình đi thăm hỏi lão Triệu mới được. Bây giờ ông ấy là công thần của Trung Y Trung Quốc, trải qua chuyện này chắc chắn Trung Y từ giờ sẽ được người đời càng coi trọng. Không còn khiến người ta cho rằng Trung Y là bàng môn tả đạo nữa.”
“Haizz! Khó mà có thể tưởng tượng được, lão Triệu trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã phải nhận lấy áp lực lớn như thế nào. Mà hiệp hội Trung Y chúng ta vậy mà lại không đứng về phía ông ấy, còn cùng với ngoại giới nhìn một mắt và gây áp lực cho lão Triệu!”
Nhưng mà, căn bản Triệu Minh Thanh không có một chút áp lực nào, chuyện của ngoại giới căn bản ông ấy không để trong lòng. Bởi vì ông ấy biết chuyện người khác sẽ hối hận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
...
Weibo.
Lâm Phàm lái xe dừng lại bên đường nhàn nhã mở Weibo ra xem.
Quả nhiên, động tĩnh trên Weibo đã xảy ra thay đổi.
“Lâm đại sư! Anh thật giỏi!”
“Những tên khốn bên dưới, các người dám mắng Lâm đại sư, con mẹ nó tôi muốn liều mạng với các ngươi!”
“Lầu trên kia, anh có thể giữ lại một chút thể diện được hay không? Con mẹ nó, anh gửi hơn một trăm cái bình luận trên trang của Lâm đại sư, toàn bộ đều là chửi người ta vậy mà giờ còn có mặt mũi để nói như vậy sao?”
“Lâm đại sư, tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, tôi hiểu lầm anh rồi!”
Lâm Phàm thấy tình hình trên Weibo, tâm trạng mặc dù vui vẻ nhưng cảm thấy lần này lại nổi tiếng nữa rồi. Sau đó đăng một tin Weibo.
“Ha ha. Ghi chú: Con mẹ nó bên cạnh!”
Dân mạng chửi Lâm Phàm hơn một trăm lần: “Lâm đại sư, anh là có ý gì, tôi là người hâm mộ của anh đó.”
Lâm Phàm trả lời: “Con mẹ nó bên cạnh.”
Một cô bé dễ thương tức giận chửi Lâm Phàm năm mươi mấy lần: “Lâm đại sư, tại sao anh lại mắng chúng tôi chứ!”
Lâm Phàm trả lời: “Con mẹ nó bên cạnh”
Cô bé dễ thương: “Oa! Tôi không thích anh nữa! Sau này tôi cũng không là fan của anh nữa! Tôi muốn là antifan!”
Lâm Phàm trả lời: “Cút đi!”
...
Sau khi chửi một hồi trên Weibo, tâm trạng của Lâm Phàm rất thoải mái, đây mới là thứ bản thân muốn. Nên chửi thì chửi, lúc trước không chửi các người là chuẩn bị thời điểm tốt nhất để chửi ngược lại.
Lúc này đây, chính là chuyện trong dự liệu.
Triệu Minh Thanh nổi tiếng thì đối với mình sẽ có trợ giúp rất lớn.
Về phần những người chửi mắng trên mạng kia, khi tâm trạng không tốt có thể lấy họ ra chửi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận