Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 648: Đây là loại thủ pháp gì

Ông lão họ Mộ nhìn người anh em tốt Triệu Minh Thanh của mình, ông biết người anh em này của mình khi còn trẻ đã không thích nói đùa. Hơn nữa nhìn vẻ mặt hiện tại của ông ấy hình như rất kích động nhưng cũng rất nghiêm túc, cuối cùng ông nhìn về phía Lâm Phàm nói: “Đại sư, thật có thể chữa khỏi được sao?”
“Ông ở đây nói nhảm cái gì đấy, bệnh này nếu trị không khỏi thì tôi đây phí thời gian làm cái quái gì?” Lâm Phàm cũng không thèm ngẩng đầu lên, lần lượt cắm từng mũi ngân châm lên người Triệu Minh Thanh, hỏi: “Cảm giác thế nào? Có phải rất sảng khoái không?”
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: “Sảng khoái.”
“Thấy sảng khoái là đúng rồi, nếu ông cảm thấy khó chịu thế thì mới không ổn.” Lâm Phàm cười nói.
Thanh niên này mặc dù nói năng ngông cuồng, cũng không biết chút nào kính già yêu trẻ. Thế nhưng trong tình cảnh hiện tại đã làm cho ông ta kinh hãi không thôi, sau đó thì lẳng lặng đứng ở một bên không nói lời nào. Mặc dù chẳng hiểu chút gì về Trung Y nhưng cũng quan sát một cách say sưa ngon lành.
Về phần cô cháu gái kia đang nghĩ, cái tên đẹp trai này là cái thá gì chứ. Hiện tại cô tức đến nỗi sắp mắng người tới nơi rồi đây, không hiểu vì sao ông nội của cô lại co thể như vậy chứ, rõ ràng là cô đang bị tên này bắt nạt mà.
Lúc này, ba người đang nhỏ giọng trao đổi.
Ông Mộ hỏi: “Đại sư, việc chữa trị này còn tốn thời gian bao lâu?”
Lâm Phàm đáp: “Nhanh thôi, nhanh thôi, đừng hối thúc.”
Triệu Minh Thanh tay chân không thể nhúc nhích nói: “Đúng, đúng, đừng hối thúc đại sư, y thuật của đại sư đúng là cao siêu khiến tôi mở rộng tầm mất. Nghĩ lại biểu hiện không tin lúc trước, tôi thật sự có chút xấu hổ.”
“Đại sư, cậu nói xem mũi châm này của cậu là thế nào? Có bí quyết nào đằng sau hay không? Tại sao lúc đâm vào trên người, tôi lại có cảm giác ớn lạnh cả người.” Triệu Minh Thanh lúc này giống như một học sinh hiếu kỳ, hỏi cái này hỏi cái kia.
“Thoải mái không?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: “Thoải mái”.
Lâm Phàm gật đầu nói: “Thoải mái là được rồi, làm gì mà hỏi lắm vậy. Tôi biết là ông muốn tìm hiểu, nhưng tôi sẽ không nói cho ông đâu, đợi lát nữa sẽ tốt thôi, đừng quá lo lắng.”
Ông Mộ ở một bên gật đầu nói: “Đại sư nói rất đúng, ông đừng có mà hỏi nhiều như vậy nữa để cho đại sư yên tâm trị liệu cho ông thật tốt, căn bệnh này đã đeo bám theo ông cả đời này rồi, thật không ngờ là lần này có thể trị khỏi, đúng là thật sự quá may mắn.”
Lúc này, Triệu Minh Thanh bị trói ở trên cây cảm thấy rất sốt ruột, ông ta rất muốn biết cách thi châm này rốt cuộc là gì. Thế nhưng vị đại sư này lại không hề nói cho ông ta biết, khiến cho ông ta lo lắng không thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
“Đại sư, đã xong chưa?” Triệu Minh Thanh sốt ruột hỏi, ông ta cảm thấy cơ thể của mình đã thay đổi rất nhiều, có một sự biến đổi đặc biệt khác lạ mà ngay chính ông cũng có thể tự mình cảm nhận được.
Lâm Phàm vốn định nói là xong rồi, nhưng phát hiện biểu hiện của Triệu Minh Thanh không quá kinh ngạc. Chẳng lẽ là do thủ đoạn của hắn không đủ cao cấp nên không khiến cho ông ta bị kinh sợ hay sao?
Nếu đã như vậy thì lộ ra vài chiêu, tuy rằng việc này đối với thân thể của Triệu Minh Thanh không có lợi ích gì nhưng cũng không có chỗ xấu. Vả lại để sử dụng chiêu thức này thực cũng không đơn giản.
Hiện giờ, khắp chỗ trên người Triệu Minh Thanh tất cả đều là ngân châm, nếu mà có người nhìn thấy cảnh này thì có lẽ đều sẽ cảm thấy có chút đáng sợ.
Lâm Phàm phất tay một cái.
Vù vù.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc lập tức xảy ra, những chiếc ngân châm dày đặc trên người Triệu Minh Thanh đột nhiên vang lên âm thanh vù vù, giống như là một đàn ong mật đồng loạt vỗ cánh bay lên.
Từng cây ngân châm lần lượt run lên, Triệu Minh Thanh kinh ngạc trợn mắt há mồm thốt lên: “Đại sư, đây là… đây là loại thủ pháp gì?”
Triệu Minh Thanh thân là một bác sĩ Trung y kỳ cựu, nhưng đối với tình huống xảy ra lúc này quả thực không biết giải thích thế nào. Ông ta càng hiểu biết nhiều, càng phát hiện chuyện này có thể nói là một chuyện khó có thể nào mà lý giải được.
Ông Mộ không có hiểu gì về Trung y, nhưng lúc này ông ta cũng cảm thấy tình huống vừa rồi thật sự là đáng kinh ngạc.
Lâm Phàm bình tĩnh mỉm cười nhưng trong bụng thì cười ha hả một cái, chiêu thức này còn không thể làm các người kinh ngạc được sao.
“Vấn đề của ông sao lại nhiều như vậy, đây cũng chỉ là một loại thủ pháp rất bình thường thôi mà, không đáng nhắc tới. Tốt rồi, thân thể của ông đã gần như khỏi hẳn. Một lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho ông, nếu ông cứ đúng giờ uống thuốc cơ bản sẽ không còn vấn đề.”
Lâm Phàm vừa động nhẹ mười ngón tay, toàn bộ ngân châm cắm khắp trên người Triệu Minh Thanh đều đồng loạt rơi ra rồi rơi vào trong tay Lâm Phàm, sau đó hắn để chúng trở lại trong hộp.
Lâm Phàm phủi phủi tay, rất điềm nhiên nói: “Ông lão, mau đi cởi trói cho người anh em của ông đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận