Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1225: Gì nữa đây?

Ước mơ lớn nhất của cậu ta chính là chứng minh bản thân lại một lần nữa, chẳng những thế còn muốn trở thành học viên của Lâm đại sư.
Cậu ta vô cùng thích Lâm đại sư, đồng thời cũng gia nhập fan của Lâm đại sư, làm một fan não tàn vui vẻ. Tuy rằng thời gian cậu ta biết Lâm đại sư rất ngắn nhưng chính trong thời gian cực ngắn này, cậu ta đã thành công chuyển sang fan não tàn mà mọi người hay khiếp sợ. Mặc kệ là Lâm đại sư gặp phải bao nhiêu scandal thì cậu ta đều tin tưởng Lâm đại sư vô điều kiện.
Cho dù có chứng cứ xác thực thì cậu ta cũng sẽ tự mình bổ não giải thích cho người mà mình sùng bái, loại fan này chính là trong một nghìn người mới có một người như vậy.
Lần thứ hai bước lên sân khấu, Trần Thụy An thấy hơi căng thẳng, dường như nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra vào hai năm trước đây.
Nhưng mong muốn trong lòng làm cậu ta vững tin, sau đó tự tin bước lên đi đến giữa sân khấu.
"Chào bốn vị giám khảo, tôi tên là Trần Thụy An, đến từ huyện Ngũ Môn Giang Hải. Hiện nay tôi 23 tuổi, rất yêu thích âm nhạc. Người tôi sùng bái nhất là Lâm lão sư, lát nữa tôi muốn trình bài ca khúc ‘Sau cơn mưa trời lại sáng’.
Sau chuyện ngày hôm qua, vốn dĩ một số thí sinh còn muốn kể chuyện để giành được sự đồng cảm, nhưng sau đó đều lựa chọn im lặng. Bởi vì áp lực mà Lâm Phàm tạo cho bọn họ thật sự là quá lớn, sợ bị lộ tẩy dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn.
Theo như lời của Lâm Phàm nói, hát thì cứ hát không cần phải so xem ai thảm hơn ai.
Lâm Phàm gật đầu: “Ừ! Không tệ, rất tự tin! Hiện tại cậu có thể biểu diễn rồi, chỉ là nếu cậu hát không tốt thì cho dù cậu có hâm mộ tôi thì cũng vô dụng mà thôi.”
Nghe được giọng nói của thần tượng mình, trái tim của Trần Thụy An càng thêm bình tĩnh, cảm giác lo lắng nho nhỏ trong lòng lập tức biến mất. Lúc này trong lòng của cậu ta chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là dùng giọng hát của mình làm Lâm đại sư rung động, từ đó làm Lâm đại sư sẽ bật đèn vì mình.
Triệu Lỵ rất ghét Lâm Phàm, lúc này cô ta lại nhận ra ánh mắt của thí sinh này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, chỉ cần là người thân thiết với Lâm Phàm thì đều là kẻ địch của cô ta.
Nhưng vào lúc này cô ta nhận ra thanh niên này hình như nhìn có chút quen quen, Trần Thụy An.
Trong lòng lẩm bẩm, đột nhiên, dường như cô ta nhớ tới cái gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Ngay khi Trần Thụy An chuẩn bị mở miệng, Triệu Lỵ đã nhanh chân nói trước: “Chờ một chút!”
Khán giả ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Trên mạng.
"Tôi đánh hơi thấy mùi không ổn!"
"Lầu trên, cậu bốc phét quá rồi đấy, trên này còn có thể ngửi được à."
“Tôi cảm thấy Triệu Lỵ đang muốn trả thù. Tên thí sinh Trần Thụy An này cũng quá ngu ngốc rồi, thế mà lại trực tiếp nói rõ chuyện mình sùng bái Lâm đại sư, đây không phải là kéo thù hận cho mình sao?"
"Đúng vậy! Lâm đại sư chưa từng bật đèn với thí sinh. Nếu Lâm đại sư không bật đèn thì chỉ sợ cũng chỉ có thể đợi Hoắc Kiến Tường bật đèn mà thôi. Dù sao Triệu Lỵ và Lưu Anh Đông sẽ không có bật đèn cho cậu ta."
"Cái người tâm cơ này lại muốn làm gì đây?"
"Kiếm chuyện! Đúng là muốn kiếm chuyện mà!”
......
Lâm Phàm nhìn Triệu Lỵ đầy vẻ khó hiểu, không biết con mụ này lại muốn làm gì đây, chẳng qua nhìn vẻ mặt này thì đã biết là không có ý tốt gì rồi.
Triệu Lỵ ho nhẹ một tiếng: “Trần Thụy An, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không? ”
Trần Thụy An gật gật đầu. Cậu ta đương nhiên biết Triệu Lỵ là ai, bởi vì hai năm trước khi cậu ta tham gia cuộc thi ca hát đó thì Triệu Lỵ chính là một trong các vị giám khảo, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an.
"Triệu lão sư, đương nhiên là có thể rồi."
Triệu Lỵ: “Tôi luôn cảm thấy trông cậu rất quen, có phải là hai năm trước cậu đã tham gia cuộc thi "Giọng nam cao" đúng không?”
Quả nhiên, sau khi Triệu Lỵ nói ra lời này, trong lòng Trần Thụy An lập tức sững sờ, những ký ức không vui kia cũng bị gợi ra.
Cha mẹ Trần Thụy An nhìn con trai trên sân khấu, trong phút chốc cũng nắm chặt tay lại, trong lòng hai người rất lo lắng. Bọn họ biết lý do tại sao con trai mình lại sa sút trong hai năm qua, nhưng không nghĩ tới đến bây giờ vẫn còn có người nhớ rõ, điều này làm cho bọn họ không ngừng lo lắng cho con trai của mình.
Trần Thụy An im lặng một lát, sau đó gật đầu: “Đúng vậy! Thật không nghĩ tới Triệu lão sư vẫn còn có thể nhớ đến tôi.”
Triệu Lỵ chỉ vào đầu mình, lập tức nở nụ cười: “Trí nhớ của tôi vẫn luôn rất tốt." Sau đó liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, giọng nói dần dần có chút cứng rắn: "Nếu là cậu thì thật xin lỗi, cậu không có tư cách đứng trên sân khấu này.”
Ồ!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Đây là chiêu trò gì vậy?
Gì nữa đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận