Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 403: Không ngờ, mũi anh lại thính như vậy

Lúc này cách cửa hàng không xa, Kiều Phi cũng theo dõi tới đây, khi nhìn thấy Lâm Phàm tiến vào cửa hàng này, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười lạnh, thì ra chính là cửa hàng này.
Sau đó Kiều Phi không chút do dự đi về phía cửa hàng, hiện tại anh ta muốn cho đối phương biết, dám làm như vậy với mình thì sẽ có kết quả gì.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng đối phương là người có lai lịch, bây giờ xem ra cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Trong cửa hàng, Điền Thần Côn đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy có người đứng ở cửa, lập tức đi ra hỏi trước: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Kiều Phi đẩy Điền Thần Côn ra, sau đó nhìn Lâm Phàm: "Thằng nhóc, nhìn thấy tao có phải mày rất kinh ngạc hay không?”
Lâm Phàm hơi sững người, không nghĩ tới lại là tên này, chẳng lẽ tên này đi theo mình cả một đường sao?
Điền Thần Côn nhìn người thanh niên, lại nhìn Lâm Phàm: "Cậu biết anh ta à?"
Lúc này Lâm Phàm mới nở nụ cười: "Không quen, gặp ở sân bay thôi, không nghĩ tới mũi anh ta lại thính như vậy, biết tìm đường đến tận đây.”
Mọi người trong cửa hàng đều choáng váng, họ hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Rốt cuộc hắn có quan hệ gì với người thanh niên này, hơn nữa xem tình hình thì có vẻ quan hệ không được tốt cho lắm.
Lâm Phàm không ngờ tới trên đời này thật sự có loại người như vậy, đã phải chịu thua thiệt ở sân bay. Vậy mà sau khi xuống máy bay, gã ta một đường đi tới đây, bây giờ còn chặn hắn ở trong cửa hàng, nhìn bộ dạng gã ta thì có lẽ không có kết quả thề sẽ không bỏ qua.
Giọng điệu Kiều Phi cứng rắn, mang theo một chút cân nhắc: “Không phải khi ở sân bay mày miệng lưỡi sắc bén lắm sao, tại sao bây giờ nhìn thấy tao lại không nói chuyện? Không có những người mù lòa kia làm chỗ dựa cho mày, có phải mày sẽ sợ hãi không. tao cho mày biết, chuyện này giải quyết rất dễ dàng, lúc ở sân bay không phải mày tát tao một cái sao? Bây giờ đứng ở trước mặt tao, để tao tát lại hai cái, chuyện này sẽ kết thúc.”
Lời này nói ra, mọi người trong cửa hàng đều kinh ngạc, người này bị ngốc rồi phải không?
Lâm Phàm cười ha hả: “Mặt trời bên ngoài chưa có xuống núi sao?”
Điền Thần Côn nói tiếp: “Còn chưa xuống núi, trời còn sáng như tuyết.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, thật sự rất buồn cười.”
Kiều Phi không ngờ tới tên nhóc này đến bây giờ còn dám mạnh miệng, sau đó tức giận chỉ vào đối phương nói: “Tao cảm thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?”
“Ồ! Nhìn bộ dạng của anh như vậy, có phải là muốn đánh nhau phải không.” Lâm Phàm cười nói.
“Đánh nhau? Tao sẽ không đánh với mày, nhưng tao sẽ đập phá cái cửa hàng này, tao xem mày có thể làm gì tao.” Kiều Phi cười lạnh nói.
Lâm phàm lấy làm kỳ lạ nói: “Ghê chưa, ghê chưa, đúng là rất lợi hại đó nha, vậy mà muốn đập phá cửa hàng của tôi...”
Kiều Phi nhìn Lâm Phàm nói: “Đập phá cửa hàng của mày thì làm sao? Tao là người có tiền, nếu tao đập quán của mày thì cho dù là cảnh sát có đến, tao cũng sẽ không đền tiền cho mày. Tao sẽ cho người sửa sang lại quán cho mày thật tốt, rồi lại đập tiếp. Tao sẽ làm cho mày một cọng lông cũng không lấy được.”
Triệu Chung Dương lén lút đi ra ngoài, người này đến đây là để gây sự, cần tìm người hỗ trợ.
Lâm Phàm nhìn Kiều Phi, cười vỗ tay nói: “Không tệ, không tệ, hành động này của anh phải nói là quá đỉnh. Được! Xin mời đập, chỉ cần anh có đủ tiền để bồi thường nổi là được.”.”
Kiều Phi nở nụ cười, giống như nghe được chuyện cười gì đó: “Không bồi thường nổi? Ha ha, mày nói tao không bồi thường nổi, chỉ là phá một cái cửa hàng nhỏ, mà mày nói tao không thể bồi thường nổi. Có phải mày quá coi thường tao rồi hay không? Mày có biết bố mày là ai không? Mày biết tao đang làm gì? Còn nữa, mày có biết trong khoảng thời gian tao nói chuyện với mày thì đã có mấy vạn tệ chuyển vào trong tài khoản tao hay không?”
Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay như sấm.
“Không tệ, đúng là không tệ đó nha. Anh ra vẻ thế này đúng là quá mới mẻ, không có giống người thường. Tôi còn cho rằng anh định nói là sẽ mua lại tiệm của tôi, để cho tôi cuốn gói khỏi nơi này. Anh có biết là suýt chút nước đã doạ tôi chết khiếp rồi đó.” Lâm Phàm ôm ngực, giống như là đang rất sợ hãi.
Ngô U Lan cố gắng nhịn cười, người ta đã tìm tới tận cửa vậy mà hắn vẫn còn có thời gian rảnh rỗi để nói năng khôi hài, đây không phải là cố ý làm cho người ta phát điên hay sao.
Sắc mặt Kiều Phi trở nên rất khó coi, gã đã nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nhưng tên nhóc trước mắt này lại vẫn cười đùa tí tửng với gã, quả là làm gã tức đến sắp phát điên rồi.
“Được rồi, đây là mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Kiều Phi đã bị Lâm Phàm bức ép tới nổi giận.
Lâm Phàm vẫn cười ha hả như trước nói: “Thấy quan tài cũng không đổ lệ,… Anh muốn làm tôi rơi lệ, ít nhất cũng phải đập phá cửa hàng này. Nếu anh không đập phá cửa hàng, chỉ đứng ở đây lẩm bẩm thì làm sao tôi biết được anh sẽ làm gì với tôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận