Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 191: Tuổi trẻ đúng là tốt

“Phó hội trưởng Quách, tôi nghĩ ông phải hỏi lại xem ông ta đã nói gì mới đúng chứ?” Lâm Phàm đang giận lắm, ban đầu hắn gia nhập vào hiệp hội này là vì thấy nó có vẻ thú vị, nhưng giờ lại cảm thấy chẳng còn thú vị gì cả. Hắn cũng không phải là người sợ phiền phức, muốn chơi thì cứ từ từ chơi thôi.
Vương Văn Kiệt kiêu ngạo nói: “Tao nói cái gì? Tao chẳng nói gì cả, là mày đánh tao trước.”
Lâm Phàm liếc một cái: “Có sĩ diện chút được không hả, lời mình tự nói xong giờ tự quên luôn đúng không? Nói học trò của tôi là đồ tàn tật còn muốn luyện võ, lời này là con chó nào nói?”
“Mày nói ai là chó đó!” Vương Văn Kiệt chửi bới.
“Câm miệng.” Sắc mặt phó hội trưởng Quách rất khó coi.
“Vương Văn Kiệt, rốt cuộc anh có nói những lời đó không?”
Ông ta không ngờ Vương Văn Kiệt lại nói ra những lời như vậy. Chỉ cần là người có đầu óc một chút cũng biết những lời này sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào. Bây giờ hiệp hội vốn đang không ổn, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu để việc này bị truyền ra thì người ta sẽ nghĩ sao về hiệp hội đây? Đúng là chẳng có chút đầu óc nào cả.
Vương Văn Kiệt nhìn phó hội trưởng, ấp úng một lúc, sau đó gật đầu: “Có.”
“Anh…” Phó hội trưởng Quách hận không thể tát Vương Văn Kiệt hai bạt tai, cho dù có say đi nữa thì làm sao có thể nói ra những lời như vậy chứ? Thân ở vị trí này sao lại không biết họa từ miệng mà ra, nếu chuyện này bị người đăng lên mạng thì không chỉ Vương Văn Kiệt bị mắng mà ngay cả ông ta cũng sẽ bị mắng mất.
Phó hội trưởng Quách nói: “Xin lỗi đi!”
Vương Văn Kiệt nhíu mày: “Phó hội trưởng Quách, tôi…”
“Xin lỗi.” Phó hội trưởng Quách nghiêm túc nói, ông ta cũng chịu tên Vương Văn Kiệt này, làm người cũng phải có chút đầu óc chứ? Với tình hìnhnày, trước mặt nhiều người như vậy mà dám nói như thế, không sợ rước lấy phiền phức hay gì.
Nhất là mấy đứa nhỏ này đều là người của liên đoàn người khuyết tật bên kia , nếu lời này rơi vào tai bọn họ thì sao? Chắc chắn là sẽ làm ầm ĩ lên đòi trở mặt. Tuy ông ta là phó hội trưởng nhưng cũng không muốn gánh vác chuyện này, bây giờ chỉ có thể bắt Vương Văn Kiệt chủ động xin lỗi để xoa dịu tình hình.
Phó hội trưởng Quách trực tiếp kéo Vương Văn Kiệt sang một bên, cũng không biết nói riêng cái gì mà sắc mặt Vương Văn Kiệt lập tức biến đổi như bánh tráng nướng sau đó gật đầu.
“Thật xin lỗi.” Vương Văn Kiệt rất không tình nguyện nói ra ba chữ này.
Lâm Phàm kéo đám nhóc Lưu Minh Minh ra phía trước: “Anh đừng xin lỗi tôi, anh phải xin lỗi bọn nó mới đúng.”
“Thằng họ Lâm kia, mày đừng quá đáng.” Vương Văn Kiệt quát.
Thằng nhãi mới tới này muốn làm phản thật à, đúng là được voi đòi tiên.
“Xin lỗi đi.” Phó hội trưởng Quách nói.
Đám Lưu Minh Minh có chút sợ hãi nhìn Vương Văn Kiệt, chuyện mới vừa xảy ra khiến trong lòng của cho bọn nó còn ám ảnh. Tuy bọn nó ở trong hiệp hội không có bạn bè gì nhưng lại cảm thấy mình với người khác cũng không có gì khác biệt.
Nhưng những lời này của hội trưởng Vương lại khiến bọn họ cảm thấy tự ti.
Vương Văn Kiệt hít sâu một hơi: “Rất xin lỗi.”
“Hai người tới văn phòng của tôi một chuyến.” Ông ta phải nói chuyện với hai người này cho rõ ràng. Nơi này là hiệp hội, là nơi có tổ chức có kỷ luật, không phải là chỗ cho mấy người ẩu đả đánh nhau.
Vương Văn Kiệt và phó hội trưởng Quách đều rời đi.
“Không sao đâu, đừng sợ.”
Lâm Phàm quay đầu cười với mấy đứa nhỏ: “Cơm nước xong xuôi thì đi nghỉ một chút, đợi lát nữa anh qua rồi tập tiếp.”
“Vâng, cảm ơn Lâm lão sư ạ.” Lưu Minh Minh nói lời cảm ơn.
Trên khuôn mặt đen đúa của Trương Đào cũng có nước mắt: “Chúng em lại gây phiền phức cho Lâm lão sư rồi.”
Lâm Phàm cười xua tay: “Phiền phức cái gì chứ, việc nhỏ thôi mà, người không tích khẩu đức như thế thì sớm muộn gì cũng tiêu thôi, mau đi đi.”
Đám người Lưu Minh Minh gật đầu. sau đó rời khỏi căn tin.
“Lâm lão sư, chuyện này… Haizz, cậu làm thì đúng, nhưng mà cậu xúc động quá rồi đó.” Giang Phi không biết nên nói thế nào. Chuyện đánh tên Vương Văn Kiệt mồm miệng thiếu đòn đó gã đồng ý cả hai tay.
Lâm Phàm cười nói: “Đúng là được rồi, chỉ có mấy ông già mới không xúc động, tôi mới có hai mươi mấy thôi. Kiểu người như thế gặp thì phải đánh, đánh ông ta xong mới làm ông ta nhớ được.”
Người của hiệp hội đang đứng xung quanh cũng bội phục.
“Tôi đi trước đây.” Lâm Phàm thật sự muốn xem xem phó hội trưởng này nói được cái gì, sao hắn phải sợ? Sa thải hả? Hắn cầu còn không được nữa là.
Đợi Lâm Phàm đi rồi, Giang Phi bị mọi người vây quanh.
“Lão Giang, người này chính là thanh niên đã hạ đo ván Hàn Lục đó hả?”
Giang Phi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lợi hại thật, chưa từng thấy thằng nhóc nào lợi hại tới vậy đó.”
“Vương Văn Kiệt đã quen thói làm càn ở hiệp hội rồi nên không để ai vào mắt cả, hôm nay ông ta chịu thiệt như thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”
“Những đứa nhỏ đó đã bị khuyết tật bẩm sinh rồit, vốn đã đáng thương rồi mà tên Vương Văn Kiệt này còn nói thế, đúng là không bằng súc sinh nữa.”
“Tôi nghĩ đánh là đúng lắm. Còn trẻ tốt ghê, nhìn không vừa mắt thì dạy cho một trận, sợ gì chứ, nếu đổi lại là tôi thì tôi không dám đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận