Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 828: Tôi có thể tâm sự với anh không?

Trong phòng.
Tiểu Tuệ buông điện thoại, cô ta cảm thấy vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Cô ta đến Thượng Hải cùng Khương Đào, vốn dĩ trong lòng tràn ngập mong chờ với tương lai. Mặc dù ngày tháng trôi qua hơi vất vả nhưng hai người ở Thượng Hải cùng nhau phấn đấu là đã khiến cô hạnh phúc nhất rồi.
Nhưng hai tháng trước cô ta phát hiện trong điện thoại của Khương Đào có tin nhắn tán gẫu với một cô gái xa lạ.
Hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện khiến cô rất sợ hãi, không thể tin nổi.
“Mình nên làm gì đây?” Tiểu Tuệ ngồi ở bên giường, khóe mắt không kìm được đỏ hoe nhưng cô ta vẫn cố nén nước mắt.
Sau đó cô ta âm thầm để ý, cô gái đó là người Thượng Hải, điều kiện gia đình rất tốt. Nếu Khương Đào ở bên cô ấy thì tiền đồ sẽ ngày càng rộng mở, hơn nữa còn có thể giải quyết khó khăn sau này.
Cô ta không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, bây giờ Khương Đào muốn cô ta xuống lầu, xem ra là muốn ngả bài với cô ta rồi.
Cô nhớ lại những ngày tháng trước đây, cô cảm thấy trong lòng như bị nghẹn lại.
Dưới lầu.
Tiểu Tuệ đã đi xuống.
Khương Đào đứng trước mặt Tiểu Tuệ nhưng cô ta lại cúi thấp đầu như đang đợi phán quyết cuối cùng.
Hai người im lặng không nói gì.
Tiểu Tuệ lấy hết can đảm nói: “Em biết em không xinh đẹp, cũng không giúp được nhiều cho anh, em đều biết, vì vậy em bằng lòng tôn trọng anh…”
Lời còn chưa nói xong.
Khương Đào đã quỳ một chân xuống và đưa bó hoa cùng chiếc nhẫn lên trước mặt cô ta.
“Tiểu Tuệ, gả cho anh nhé, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.” Khương Đào nói.
“Ơ.” Tiểu Tuệ sững người, ngây ngốc đứng yên một chỗ, nhờ ánh đèn đường mà cô ta thấy được ánh mắt hy vọng của Khương Đào. “Không phải anh đến đây để nói là anh không cần em nữa sao.”
Khương Đào lắc đầu: “Sẽ không đâu, anh nghiêm túc, chúng ta đã bên nhau mười một năm rồi. Mặc dù anh không kiếm được nhiều tiền nhưng anh đã chuẩn bị đầy đủ tiền cho đám cưới rồi. Sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau phấn đấu, em có bằng lòng ở bên anh không?”
Đột nhiên Tiểu Tuệ bật khóc sau đó ôm chầm lấy Khương Đào: “Em bằng lòng, nhưng em đã thấy lịch sử trò chuyện của anh và cô gái đó, không phải anh muốn chia tay với em sao.”
“Không có chuyện đó đâu. Hôm nay anh đi tắm, có một anh trai chà lưng giúp anh khiến anh tỉnh ngộ, Khương Đào anh không thể làm ra chuyện không bằng cầm thú được.”
Tiểu Tuệ nghĩ Khương Đào sẽ nói mấy chuyện khác, nhưng lúc này nghe anh ta nói mình được chà lưng đến thức tỉnh lương tâm, nhất thời cũng sững sờ, không biết nên nói gì.
Chà lưng?
Chà đến tỉnh ngộ?

Nhà tắm.
“Có ai chà lưng không.” Có một người trẻ tuổi lớn giọng.
Nhưng vẻ mặt người này hơi u ám, dường như đang có tâm sự gì đó.
Lâm Phàm lại không có chuyện gì làm nên nghe thấy có khách hắn lập tức đáp lời, bây giờ hắn cần suy nghĩ xem rốt cuộc kỹ thuật chà lưng thần cấp này có tác dụng gì.
Vừa rồi Khương Đào giúp hắn phát hiện kỹ thuật này khá mạnh mẽ, chỉ là không biết vị khách này sẽ thế nào.
“Nằm xong rồi…”
Lâm Phàm tiến lên phía trước: “Này người anh em, có phải anh có tâm sự gì không?”
Người thanh niên liếc Lâm Phàm: “Chà lưng đi, quan tâm nhiều thế làm gì?”
Lâm Phàm bật cười, không nói gì sau đó bắt đầu làm việc.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, người thanh niên đột nhiên nói chuyện: “ Kỹ thuật của cậu khá tốt đấy, không được rồi, hay là chà lưng đi.”
Người thanh niên này cũng giống như Khương Đào, cũng không thể chịu được sự biến hóa của bộ phận kia. Nằm giữa đám đông như này, anh ta vẫn phải cần mặt mũi, chủ yếu do da mặt anh ta không đủ dày nên không thể nào đối mặt với những ánh nhìn ngạc nhiên của đám người kia.
Lâm Phàm cũng có chút bất lực, chà ở phía trước có vấn đề gì sao? Không lẽ chà phía trước sẽ xảy ra chuyện hay gì? Chỉ chà phía sau lưng mới có hiệu quả à?
“Thoải mái, thoải mái quá đi.”
Mọi người lại nhìn về phía này, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc trước có một người thì thôi đi, giờ lại thêm một người nữa.
Chợt có một lão sư phụ hỏi: “Này cậu nhóc, thật sự thoải mái vậy sao?”
“Đúng, rất dễ chịu.” Người thanh niên gật đầu, sau đó cơ thể khẽ run lên, có một cảm giác rất khó hiểu.
“Hầy…” Người thanh niên thở dài, dáng vẻ u buồn, trong lòng có chút khổ sở.
Lâm Phàm mở lời: “Tuổi trẻ phơi phới, sao lại thở dài thế kia?”
Lần này, người thanh niên không nặng lời với Lâm Phàm nữa mà bắt đầu nói: “Áp lực lớn này, khó chịu này, cậu muốn nghe không, tôi có thể tâm sự với cậu không.”
Lâm Phàm cười đáp: “Được chứ, anh nói đi.”
Người thanh niên tên Vương Vũ kể: “Tôi làm nhân viên kinh doanh, gần đây có một đồng nghiệp khiến tôi rất khó chịu, tôi luôn có cảm giác kích động muốn đánh chết gã ta. Cậu nói xem, ngày nào tôi cũng vất vả chạy thành tích, nhưng lúc nào cũng bị gã giành mất, tôi có thể chịu nổi sao? Gã ta chơi bời cả ngày, làm việc thì không nghiêm túc, giám đốc đơn vị chúng tôi lại là anh họ của gã. Mỗi lần sát hạch thành tích kinh doanh thì gã lại bảo anh họ gã chia một nửa thành tích của tôi cho gã để gã làm ngư ông đắc lợi, cậu nói xem sao tôi có thể chịu được chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận