Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 930: Đừng hòng chạy, quỳ ở đây cho tao

Tài xế cầm điện thoại đành phải nuốt xuống nước miếng, hắn ta đi theo Vương Minh Dương đã rất nhiều năm, từ lúc Vương Minh Dương vừa lập nghiệp thì đã theo rồi. Hắn ta biết trước đây Vương Minh Dương rất bạo lực, xuống tay một cái là hoàn toàn như không cần mạng. Sau này giàu lên rồi thì mới điệu thấp rất nhiều, không ngờ hôm nay uống rượu sau đó xuống tay lại vẫn hung ác ghê gớm như thế.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Ui là trời, người này ác quá, mặc dù là đánh rất đúng, nhưng sao tôi cảm thấy mấy người bị đánh này hơi bị thảm rồi đó.”
“Ha ha, chính là muốn bọn chúng bị đánh thảm mà, không thảm thì phải xin lỗi trước những linh hồn liệt sỹ đã khuất đó.”
“Cái nồi này chúng tôi không gánh.”
“Những người thích quân sự như chúng tôi khinh bỉ những kẻ này, đúng là làm cho chúng tôi mất mặt mà.”

Lâm Phàm cản lại nắm tay của Vương Minh Dương: “Minh Dương, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh người không tốt.”
Vương Minh Dương chỉ vào mấy tên này rồi mắng một trận, sau đó anh ta nghe lời Lâm Phàm không đánh nữa, có điều dáng vẻ rất bất ổn, dường như lúc nào cũng có thể đánh nhau cả.
Trong đó có một tên nhóc, trong lòng không phục, hốc mắt đỏ bừng nói: “Chúng tôi muốn báo cảnh sát, chúng tôi muốn chứng nhận thương tích, chúng tôi…”
“Chát!” Lâm Phàm trực tiếp cho hắn ăn tát: “Báo cảnh sát? Bọn mày muốn báo cảnh sát à? Đừng có ở đó mà xí xô xí xào, thành thật một chút, nếu không sẽ gọt chết bọn mày.”
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm: “Không phải cậu nói không nên đánh người sao?”
Lâm Phàm lúc lắc đầu: “Vậy hả? Quên mất rồi, bây giờ không đánh nữa.” Tiếp đó nhìn bọn chúng, hắn chỉ vào phía sau nói: “Biết chỗ này là chỗ nào không?”
Bọn chúng không nói gì, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.
Hiện tại bọn chúng cũng không biết nên làm gì bây giờ, mới vừa bị tát đến mơ màng, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn.
Lâm Phàm nắm lấy tóc của một người trong đó, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tao hỏi mày có biết đây là đâu không, tai mày bị điếc có phải không hả? Hay là bị thiếu đòn?”
Người nọ đã bị đánh đến sợ: “Tôi biết, tôi biết, đây là Nhà Kho Tứ Hành.”
“Bảy ngày ‘trận Thượng Hải’ biết không, hành quân 25 ngàn dặm biết không, nhanh hát quốc ca cho tao.” Lâm Phàm nói.
“Cái gì?” Năm tên thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm lại cho năm cái tát: “Nghe không hiểu tiếng Phổ Thông phải không? Tao kêu bọn mày hát quốc ca, nếu không hát tao sẽ đánh chết lũ rùa bọn mày.”
Vương Minh Dương lôi kéo Lâm Phàm: “Người anh em à! Cậu đừng đánh nữa, cậu xuống tay nặng quá đi, đều đổ máu luôn rồi, không phải mới nãy cậu nói đừng đánh sao.”
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương: “Ha ha, lại quên rồi, lần sau cam đoan không đánh.”
Vương Minh Dương: “…”
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều ngây cả ra, bọn họ đã bị đại sư Lâm làm cho phục sát đất.
“Coi như mấy tên này gặp xui xẻo, sao tôi cảm thấy hôm nay Lâm đại sư có gì đó kỳ kỳ.”
“Tôi đã sớm phát hiện ra Lâm đại sư hôm nay đã uống say, mọi người không thấy hai mắt của anh ta đỏ lên à, đi đứng cũng bắt đầu loạng choạng rồi.”
“Chết tiệt, bây giờ chẳng lẽ là Lâm Phàm say rượu cuồng bạo ra tay, là người không có nhân tính Lâm đại sư đây sao?”
“Hình như là vậy, Lâm đại sư ra tay cũng quá hung ác, chỉ một cái tát là thấy máu rồi.”
“Mấy cái đứa ngu ngục này, gặp ai không gặp, gặp ngay Lâm đại sư. Mà còn gặp trúng lúc hắn say rượu cuồng bạo nữa chứ. Trước đây tin tức Lâm đại sư làm cho Hàn Lục phải nằm bò mọi người có biết chưa.”
“Biết, Lâm đại sư chính là đại sư võ thuật đấy, ra tay có thể bình thường được sao? Còn không làm chết bọn nhóc này à.”
“Xót xa quá, thật là thương tâm, đêm nay không ngủ, muốn xem xem Lâm đại sư chơi như thế nào?”
“Đúng! Bây giờ đã sắp hai giờ, 9:00 sáng hình như có hoạt động đó, người đại diện cho Cánh tả của Nhật Bản đến đây tham quan, xin lỗi vì những hành động xưa kia của bọn họ. Nếu như nhìn thấy Tứ Hành bị vẽ bậy, mọi người nói xem sẽ xảy ra chuyện không?”
“Mẹ kiếp, hình như thật sự sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“Con bà nó, vậy sẽ mất mặt dữ lắm luôn đó.”

“Hát cái giống gì không biết?” Vương Minh Dương khinh bỉ nhìn năm người, sau đó nói: “Chúng ta phải đi thôi, muộn lắm rồi.”
Ngược lại Lâm Phàm không muốn vội như vậy: “Không sao, chơi một lát nữa.”
“Bọn ranh này có gì vui chứ, cứ để bọn chúng quỳ ở đây, không phải là được à.” Vương Minh Dương nói, có thời gian rảnh rỗi chẳng thà về nhà nghỉ ngơi cũng tốt hơn so với lãng phí thời gian với đám người này.
Năm người quỳ ở đó, cả đám khiếp đảm nhìn Lâm Phàm: “Chúng tôi hát rồi thì có có thể thả chúng tôi đi phải không?”
Bây giờ bọn chúng thật sự rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Đám người bọn chúng đã bị lộ tẩy, e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn, có thời gian trống thì phải vội vã chạy trốn chứ nếu như bị bắt được thì sẽ bị đủ loại hố chết đó.
Lâm Phàm cười ha ha: “Bọn mày hát thế này mà cũng gọi là hát à? So với khóc còn khó nghe hơn, hôm nay bọn mày đừng hòng chạy, nhất định phải quỳ ở đây cho tao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận