Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 695: Ở đây ngoài nam sinh thì chỉ có ông già

Mộ Hiền nhìn điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy quá khó hiểu. Dù sao ông cũng không hiểu về Trung Y, cũng không cần phải nói nhảm nhiều làm gì.
Nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại, Triệu Minh Thanh đều cười ha hả, Tuy nói hiện tại bọn họ đều rất lo lắng nhưng ông ta lại không lo lắng một chút nào, bởi vì ông ta tin tưởng lão sư của mình.
Trên mạng.
"Mẹ kiếp! Lần đầu tiên tôi cảm thấy Trung Y bá đạo như vậy. Đây là muốn nhảy ra khai sáng một con đường mà."
"Aizz! Tin tôi đi! Không quá vài ngày nữa thì weibo này sẽ biến mất. Hơn nữa người gọi là Trung Y lão làng kia cũng sẽ trở thành đối tượng cười nhạo của chúng ta."
"Nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc chữa bệnh chán ăn, đây là trò đùa nghiêm túc nhất mà tôi từng nghe trong năm nay đó."
"Giống như lầu trên, hiện tại Trung Y đã xuống dốc thì cứ để cho nó xuống dốc hẳn đi. Sao thỉnh thoảng lại nhảy ra một tên hề như vậy, hơn nữa tên hề này còn là một vị viện trưởng của Học viên Trung Y nữa chứ."
"Ha ha, Học viện Trung Y cũng chỉ là tên trên danh nghĩa, nó chỉ còn lại một cái vỏ rỗng mà thôi."
"Học viện Trung Y số 1 Thượng Hải, được thành lập năm 1900. Sau khi chiến tranh chấm dứt từng có không ít đại sư nhậm chức ở đây. Trong chiến tranh nó từng bị làm sập một bức tường của trường học. Năm 1975 mới chính thức thu nhận lại học sinh, cho đến bây giờ, có một tổ số liệu cho thấy. Mỗi năm tân sinh viên đều bảo trì trong khoảng một ngàn ba trăm người. Trong đó nửa đường bỏ học có đến hai phần mười. Sau khi tốt nghiệp, số sinh viên có thể kiên trì làm trong ngành Trung Y chỉ có một phần. Số còn lại không phải chuyển nghề thì chính là học thêm Tây Y. Mà trong những năm này, đại sư của Trung Y nổi tiếng thì rất ít. Học viện có thể được coi là một trường đại học nổi tiếng cũng là do sự hỗ trợ của chính phủ. Nếu không phải là sự hỗ trợ của chính phủ thì trường này cũng chỉ là một trường đại học rách nát mà thôi.”
“Lầu trên nói có lý có căn cứ, không có bất kỳ khuyết điểm gì."
"Tôi tới weibo của các lão Trung Y khác hỏi thăm, bọn họ đều đọc mà không trả lời. Hiển nhiên là đều không coi trọng chuyện này."
"Ngồi chờ chuyện cười xảy ra vậy.”
Phố Vân Lý.
Mối quan hệ giữa Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh, bọn Điền Thần Côn căn bản không biết, hắn cũng không chuẩn bị nói cho bọn họ biết. Chỉ là hiện tại nhìn thấy tình huống trên mạng thì hắn cũng chỉ cười một tiếng. Hơn nữa từ phương diện này cũng có thể nhìn ra, tình hình của Trung Y ở trong nước không lạc quan.
Y thuật của Triệu Minh Thanh quả thật rất cao, nhưng bầu không khí hiện tại không tốt, dẫn đến Trung Y không có loại khí tức học thuật.
Lâm Phàm đăng weibo.
"Tôi tin tưởng Trung Y sẽ nghiên cứu ra phương thuốc khắc phục chứng biếng ăn. Hơn nữa tôi đặt cược, nếu như nghiên cứu không ra, tôi sẽ livestream ăn phân. Nếu nghiên cứu ra, mọi người phải chia sẻ ở trong vòng bạn bè nói Trung Y rất tốt trong một ngày, có ai nguyện ý đánh cược với tôi không nào?"
Chỉ bằng sự nổi tiếng hiện tại của Lâm Phàm, Weibo cũng đã có hàng triệu người hâm mộ, bài weibo này vừa đăng đã lập tức làm mọi người chú ý.
"Đỉnh của chóp! Lâm đại sư livestream ăn phân, tôi chưa từng thấy qua. Hôm nay tôi sẽ cược."
“+1”
"Lâm đại sư, anh nghĩ lại một chút đi! Chuyện này anh thua là cái chắc. Bây giờ anh rút lui vẫn còn kịp đấy."
"Bá đạo! Tôi đánh cược."
"Lâm đại sư, tôi phục anh rồi! Chỉ là có đôi khi cũng phải nhìn tình huống mà hành động nha. Loại chuyện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là chuyện không có khả năng."
Điền Thần Côn lướt điện thoại di động, giờ phút này kinh ngạc nói: "Con mẹ nó! Thằng nhóc nhà cậu hôm nay chơi lớn vậy luôn à!”
Ngô U Lan khiếp sợ nói: ”Anh Lâm, anh đừng chơi nữa, anh nhất định sẽ thua mất!”
“Ha ha." Lâm Phàm ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: ”Sẽ thua sao? Tôi nói cho cô biết, điều này là không thể nào!”
Không phải chỉ là chứng chán ăn thôi sao? Có cái gì khó đâu chứ? Nếu không phải vì muốn bồi dưỡng Triệu Minh Thanh thì hắn đã nhanh chóng lấy phương thuốc điều trị ra luôn rồi. Chỉ là tiến độ hiện tại của Triệu Minh Thanh cũng không tệ, căn cứ vào chỉ điểm của hắn, đối với phương diện dược lực, ông ta đã dần dần có cảm giác khống chế. Về chuyện nghiên cứu ra phương thuốc hữu hiệu thì còn cần một chút thời gian.
"Được rồi! Mọi người trông coi cửa hàng đi, tôi đi ra ngoài đi dạo một vòng." Lâm Phàm xua tay nói.
Bọn người Điền Thần Côn không biết Lâm Phàm lại muốn đi làm gì, chỉ là gần đây tên nhóc này có chút thần thần bí bí, nhưng lại không phải đi viện phúc lợi trẻ em, cũng không biết là đi đâu và làm gì nữa.
Lúc này trong Học viện Trung Y số 1 Thượng Hải khí thế đang ngất trời.
Các sinh viên thảo luận ầm ĩ.
"Viện trưởng lần đầu tiên đăng weibo, hơn nữa weibo này còn là tin tức rất kinh người, nói là muốn chinh phục chứng biếng ăn. Các cậu cảm thấy có thể không?"
"Tôi không tin! Tuy rằng viện trưởng Triệu y thuật cao siêu, nhưng so với Tây Y thì còn chênh lệch quá nhiều."
"Vừa vào Học viện Trung Y sâu như biển, tôi đã hối hận không kịp. Mỗi lần về nhà, người khác hỏi tôi học trường nào, tôi đều ngại không dám nói."
"Lầu trên, vốn tưởng rằng khi nhập học thì có thể thoát ế nhưng hiện tại tôi mới nhận ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Ở đây ngoại trừ nam sinh ra thì chính là ông già, không có chút hy vọng nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận