Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 693: Bắt đầu nghiên cứu

Mà lúc này, Lâm Phàm đang đứng ở cửa Học viện Trung Y số 1 Thượng Hải. Học viện này đã có lịch sử hàng trăm năm, trải qua nhiều mưa gió nhưng bây giờ vẫn sừng sững không ngã. Ở trong các trường đại học thì cũng thuộc về top đầu, chỉ là số lượng sinh viên ở đây lại chỉ bằng một phần ba số với học viện khác. Hơn nữa sau khi bước vào xã hội, số sinh viên làm việc trong ngành Trung Y cũng không đến ba phần. Có người chuyển nghề, có người lại lấy Học viện Trung Y ra làm bàn đạp để chuyển sang Tây Y. Điều này đối với Trung Y hiện tại mà nói đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, chính là không có người kế tục. Dựa theo tình huống trước mắt, qua mấy chục năm nữa thì chỉ sợ cũng không có mấy người nguyện ý học tập.
"Lão sư...." Triệu Minh Thanh đã đợi ở đây từ sớm. Hôm qua sau khi ông ấy trở về, cả một đêm không ngủ. Trong lòng ông vô cùng kích động vạn phần. Đi theo lão sư nghiên cứu y học, đây chính là chuyện nằm mơ ông ấy cũng muốn.
Từ sau khi nhận đồ đệ, Lâm Phàm cảm thấy cuộc sống của mình có chút gấp gáp. Việc dạy dỗ học trò tạo áp lực rất lớn cho hắn, việc này không biết là tốt hay là không đây?
Lâm Phàm: “Đã sẵn sàng chưa?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Lão sư, hết thảy đều đã chuẩn bị xong rồi. Phòng nghiên cứu đã quét dọn sạch sẽ, dược liệu ngài cần, học trò cũng đã chuẩn bị xong. Chứng chán ăn này chúng ta thật sự có thể trị khỏi được sao?”
Đối với Triệu Minh Thanh mà nói, gần đây giống như đang nằm mơ vậy. Đi đường cũng bắt đầu thấy nhẹ nhàng hơn, cho dù có bạn lâu năm đến cửa thăm hỏi thì ông ta cũng chỉ tiếp đãi nửa vời, một lòng chỉ nghĩ đến quyển 'Lý thuyết bệnh thương hàn'. Đối với ông ta mà nói, loại thần thư này đương nhiên cần phải nghiên cứu thật kỹ, làm sao còn thời gian đi làm chuyện khác chứ?
Đi trên con đường nhỏ của trường, ánh mắt Lâm Phàm nhìn bốn phía: “Ồ! Minh Thanh, trong học viện của các ông sao lại có ít nữ sinh như vậy?"
Triệu Minh Thanh nhìn một chút: “Phải không? Lão sư, tôi chưa từng chú ý đến điều này. Chắc là nữ sinh không thích Trung Y.”
Lâm Phàm gật gật đầu. Hiện tại hắn đã hiểu, lý do vì sao học viện này lại có ít sinh viên như vậy rồi. Trường học ngay cả con gái cũng không có nhiều thì sao có người nguyện ý đến đây chứ.
Học sinh đi ngang qua nhìn thấy viện trưởng Triệu đi cùng một thanh niên thì đều có chút tò mò, không biết người trẻ tuổi này là ai, chỉ là bọn họ cũng không để ở trong lòng. Sau khi gia nhập vào học viện này, bọn họ đã lập tức cảm thấy hối hận. Bình thường khi nói với người khác mình là sinh viên trường Trung Y thì những người khác đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt ghét bỏ, đều này sắp giết chết bọn họ luôn rồi.
Khi bọn họ lựa chọn Trung Y, trong lòng cũng có một giấc mộng. Nhưng sau khi tới nơi này thì mới nhận ra ra, tưởng tượng và hiện thực hoàn toàn không giống nhau.
Phòng nghiên cứu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm đến một nơi đầy đủ tiện nghi như vậy. Nhìn thiết bị chung quanh còn có dược liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Phàm hít sâu một hơi, cảm thấy động lực tràn đầy.
Tâm trạng của Triệu Minh Thanh có chút kích động. Ông ấy giống như học sinh hiếu học, cầm sổ ghi chép và bút để chuẩn bị ghi chép tiết học hôm nay.
"Lão sư, chúng ta bắt đầu từ đâu trước?" Triệu Minh Thanh khiêm tốn hỏi.
Lâm Phàm: “Đầu tiên bắt đầu từ dược lý đi. Đầu tiên cần phải biết chứng chán ăn hình thành như thế nào. Mà công hiệu của thuốc Trung Y rất nhiều, nhưng dù có biến hóa bao nhiêu cũng không thể rời bản chất. Mỗi khi kết hợp một vị thuốc thì đều có thể tạo ra hiệu quả khác nhau....”
Giờ khắc này, Lâm Phàm đã tiến vào trạng thái của một thầy giáo, bắt đầu dạy cho Triệu Minh Thanh kiến thức về phương diện Trung Y. Triệu Minh Thanh là Trung Y lão làng, thực lực bản thân cũng không kém nên hiểu rõ Trung Y hơn bất kỳ người nào. Cũng vì vậy mà Lâm Phàm không giảng giải về kiến thức đơn giản nữa mà bắt đầu giảng giải những tri thức cao cấp.
Hai người ở trong phòng nghiên cứu, một người giảng giải, một người nghe. Đối với Triệu Minh Thanh mà nói, dường như ông đã được lão sư đưa đến một lĩnh vực mà mình chưa từng tiếp xúc qua. Ông không nghĩ tới trong Trung Y lại còn có lĩnh vực mà mình chưa từng biết tới như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đối với Triệu Minh Thanh mà nói, thời gian này thật sự là trôi qua quá nhanh.
Mà Lâm Phàm giảng giải cũng rất nghiêm túc, không cất giấu bất kỳ điều gì.
Mà trong một bệnh viện nào đó.
Nhóm chuyên gia của chuyên gia Thường đang thảo luận phương án trị liệu, tình huống lúc này vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Bệnh tình của bệnh nhân chán ăn này quá nghiêm trọng, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không thể nghĩ ra bất kỳ phương án tốt nào.
"Thử món tráng miệng. Các phóng viên đều đang theo dõi, nếu như chúng ta không nghĩ ra được phương án xử lý thì sẽ thành trò cười của mọi người mất.” Chuyên gia Thường nói.
Nhân viên công tác gật đầu, áp lực của họ hiện tại là rất lớn.
"Bệnh tình của Vương Lily quá mức nghiêm trọng, phương án điều trị thông thường căn bản là không có hiệu quả."
Thường Chuyên gia gật đầu: “Đây đều là những chuyện trong dự liệu. Nếu phương án trị liệu thông thường không khả thi, vậy thì không trị liệu theo cách thông thường nữa. Đêm nay chúng ta phải tăng ca, lấy số liệu thân thể của Vương Lily làm căn cứ, nghiên cứu chế tạo ra một phương án trị liệu hợp lý."
“Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận