Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 900: Hôm nay bán 50 phần

“Ha ha!”
Các phóng viên cười lớn, sau đó tâm trạng vui vẻ nhường đường. Đối với bọn hắn mà nói mấy vấn đề này đã quá đủ để viết tin tức rồi.
Lâm Phàm đến trước mặt đám người Vương Minh Dương, trên mặt cười tươi như hoa: “Sao nào? Một tháng không gặp có nhớ tôi không?”
Vương Minh Dương đấm một đấm vào vai Lâm Phàm, sau đó ôm nói: “Nhớ chứ, một tháng không gặp chắc chắn nhớ người anh em của chúng ta. Có điều tôi thấy cậu ở trong đó một tháng có vẻ rất thoải mái, sợ là không nhớ chúng tôi như vậy!”
Lâm Phàm cười nói: “Làm gì có, không phải là có gọi điện sao?”
Tâm trạng Vương Minh Dương không tồi: “Đã đặt chỗ cho cậu rồi, tắm rửa tẩy trần trước rồi đi ăn cơm!”
“Rất thỏa đáng!” Lâm Phàm cười nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía ánh mắt đang đỏ ửng của Ngô U Lan: “Khóc cái gì chứ?”
Ngô U Lan cười nói: “Không phải là thấy anh ra, nên tôi vui mừng quá sao!”
Triệu Chung Dương ngắm ống kính vào Lâm Phàm: “Các huynh đệ, mọi người thấy anh Lâm có phải là béo ra rồi không này?”
Lâm Phàm vẫy vẫy tay về phía ống kính: “Các bạn thân mến, có nhớ tôi không hả?”
Trong phòng livestream, bão bình luận lập tức bùng nổ.
“Nhớ chứ, anh Lâm càng ngày càng đẹp trai đó.”
“Lâm đại sư quá trâu bò!”
“Gặp lại Lâm đại sư, lòng tôi thực sự được an ủi rất nhiều.’
Điền Thần Côn cười nói: “Tôi còn tưởng cậu không nỡ đi ra cơ!”
“Cái này còn cần phải nói, nếu như không phải là các người còn bên ngoài chờ tôi, tôi nhất định phải ở trong đó vài năm, thoải mái biết bao!” Lâm Phàm cười nói.
Điền Thần Côn vừa nghe lập tức nổi giận: “Vậy cậu đừng ra nữa, mời cậu vào đó thêm một năm, chúng tôi bảo đảm không nhớ đến cậu!”
Ngô U Lan bên cạnh nói: “Ông không nhớ, tôi nhớ là được.”
Điền Thần Côn bất lực, đồng đội heo mà, lúc này lại phản bội.
“Cô bé ngốc, cậu ta nào còn nguyện ý ở trong đó một năm, nếu như thực sự ở một năm bảo đảm cậu ta điên rồi!” Điền Thần Côn nói.
Ngô Thiên Hà bên cạnh mỉm cười, cuộc sống hiện tại thực sự không tồi, so với ở Liên Châu thì tốt hơn nhiều.
Đi thôi, tắm rửa tẩy trần rồi đi ăn uống.
Ngày hôm sau!
Tin tức Lâm đại sư ra tù xuất hiện trên mạng, mà những phát ngôn kinh người kia cũng khiến cho đông đảo cư dân mạng sợ hãi thán phục vạn phần.
Trâu bò!
Thực sự là quá trâu bò!
Vừa mới ra tù vậy mà đã biểu hiện như thế ‘bất cứ lúc nào tôi cũng có thể xâm nhập thêm lần nữa’ quá trâu rồi.
Có điều Lâm đại sư hành động như vậy khiến tất cả bọn họ đều thích thú. Không hề sợ hãi, muốn là làm.
Máy tính bị tịch thu, không còn phim hành động, có điều lại được bồi thường tiền.
Phố Vân Lý!
Những người dân xung quanh biết Lâm đại sư trở về, đều nhiệt tình tới cửa.
“Ha ha, ông chủ nhỏ về rồi, chúng tôi lại có thể ăn được bánh kếp rồi nha!”
“Một tháng, ròng rã một tháng, thời gian không có bánh kếp ăn thật sự làm sao có thể chịu đựng được chứ?”
“Ngày vui nhất chính là ngày hôm nay, ông chủ nhỏ của chúng ta đã biến mất lâu ngày cuối cùng cũng đã trở về!”
Sáng sớm, bên ngoài đã xếp hàng dài.
Điền Thần Côn bất lực nói: “Cậu xem, khoảng thời gian cậu không ở đây, những người dân nhớ cậu đến cỡ nào, hôm nay cậu vừa quay về thì tất cả đều tới!”
Triệu Chung Dương vẫn luôn ở trong cửa hàng của Lâm Phàm, mỗi tháng không có lương nhưng lại thích hàng ngày livestream trong cửa hàng, trên nền tảng livestream cũng rất được hoan nghênh.
Lâm Phàm bình tĩnh tươi cười, đi tới trước quầy hàng nói: “Mọi người, tôi về rồi!”
“Hoan nghênh ông chủ nhỏ quay về!”
“Chúng tôi chờ đợi đã lâu rồi đó.”
“Lần này không nên chạy mất, nếu không chúng tôi sẽ rất đau lòng!”
Các ông chủ cửa hàng xung quanh thấy ông chủ nhỏ thì trên mặt cũng nở nụ cười.
“Ông chủ nhỏ trở về có khác, phố Vân Lý dường như lại khôi phục sức sống rồi!”
“Đúng đó, ông chủ nhỏ quả nhiên vẫn lợi hại như vậy!”

Lâm Phàm nhìn đám dân chúng đáng yêu này, hắn rất đau lòng nói: “Có thể mọi người không biết, tôi ở trong trại tạm giam một tháng, không an tâm nhất chính là mọi người. Người chuyên nghiệp như tôi không cung cấp bánh kếp cho mọi người mỗi ngày được, nên trong lòng tôi cũng thấy nghẹn ngào. Vì để bù đắp cho lỗi lầm của tôi, hôm nay bán năm mươi phần bánh kếp, làm thật ngon để khao mọi người.”
“Wow, không thể tin được, thực sự là không dám tin!”
“Tôi cảm động đến sắp khóc rồi!”
“Ông chủ nhỏ thật tận tâm!”
“Ông chủ nhỏ chính là tấm gương trong nghề!”
“Ông chủ nhỏ thật kính nghiệp, thực sự quá tuyệt vời!”
“Ông chủ nhỏ, cậu không cần mệt mỏi như vậy, cứ từ từ thôi!”
Lâm Phàm xua tay: “Mọi người không cần nói nữa, lòng tôi đã quyết, hôm nay bán năm mươi phần, cho dù rất mệt mỏi tôi cũng vui vẻ. Mọi người thích bánh kếp của tôi như vậy, chính là chuyện khiến tôi vui vẻ nhất đó!”
Mọi người đã bị cảm động, bọn họ cảm thấy ông chủ nhỏ thật sự là quá chuyên nghiệp. Hôm nay bán tận năm mươi phần, đây là chuyện mà trước giờ bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Mà trong lòng Lâm Phàm vẫn không khỏi cảm thán, đúng là những người dân thành phố đáng yêu.
Nghỉ ngơi một tháng, chỉ bán năm mươi phần bánh kếp quả thực là lời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận