Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 920: Không có y thuật lại không có y đức, không xứng làm nghề y

Tòa soạn.
Các phóng viên đều quay về.
“Tổng biên tập, đây chính là tin tức lớn, thật sự là tin tức lớn.”
“Tin tức gì?”
“Những lão giáo sư kia cố ý gài bẫy Lâm đại sư, chỗ này có video làm chứng.”
Tổng biên tập xem hết video thì sắc mặt thay đổi rất lớn: “Những người này thật đáng ghét, vốn phóng viên chúng ta rất giỏi trong việc đổi trắng thay đen nhưng không ngờ bọn họ còn lợi hại như vậy. Không được, dù sao Lâm đại sư cũng là niềm kiêu hãnh của Thượng Hải chúng ta, phải phát tán video này ra ngoài đi.”
"Chuyện này không được... Lâm đại sư nói nếu như những lão giáo sư kia xin lỗi thì sẽ không phát tán, dù sau nếu video này phát tán ra ngoài thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.”
Tổng biên tập im lặng một lúc: “Chú ý tình huống trên mạng cho tôi, chỉ cần có một tên giáo sư nào xuất hiện và bôi nhọ Lâm đại sư thì lập tức phát video này ra ngoài, dùng trang lớn nhất và phát trên nhiều kênh khác nhau nữa.”
“Hiểu rồi.”
Việc như thế này xảy ra ở khắp các tòa soạn báo.
Học viện trung y số 1 Thượng Hải.
Triệu Minh Thanh nổi giận đùng đùng trong phòng làm việc.
Chủ nhiệm học viện đi vào: “Viện trưởng, đây là tài liệu giảng dạy của bộ giáo dục vừa đưa tới, để chúng ta tiến hành phát hành ra ngoài.”
Hiện tại Triệu Minh Thanh rất khó chịu, khi nhìn thấy tài liệu giảng dạy mới nhất trước mặt, mọi thứ đều rất tốt chỉ có chỗ danh sách tên tác giả khiến ông rất khó chịu: “Có thể phát hành, nhưng hãy xóa tất cả tên ở đây ngoại trừ tên Lâm Phàm cho tôi.”
Chủ nhiệm lo lắng nói: “Cái này không tốt lắm đâu, đây là của bộ giáo dục truyền xuống.”
“Tôi mặc kệ là bộ giáo dục hay là bộ nào đi nữa, tôi là viện trưởng ở nơi này nên tôi quyết định. Cứ lấy về sửa chữ tên tác giả rồi mới phát hành.” Triệu Minh Thanh nói.
Chủ nhiệm gật đầu, được rồi, viện trưởng đã lên tiếng rồi thì chỉ có thể như vậy thôi.
Trên mạng.
“Sao Lâm đại sư còn chưa ra mặt lên tiếng nữa.”
“Đúng vậy, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những lão già này cũng quá đáng ghét."
“Chỉ sợ Lâm đại sư sợ rồi.”
"Cái rắm. Nếu đại sư mà biết sợ thì tôi tự mình nuốt sống chính mình.”
“Đây không phải là đánh rắm à. Các người cũng không nhìn một chút xem những lão giáo sư này là người nào. Bọn họ có quan hệ rộng rãi như thế, căn bản là bao phủ toàn bộ ngành nghề này, bây giờ rất ít người dám đứng ra nói thay Lâm đại sư lắm.”
“Không phải hắn gia nhập hiệp hội trung y sao, sao lúc này người trong hiệp hội trung y không đứng ra nói thay Lâm đại sư.”
“Các người thì hiểu cái gì, tất cả mọi người đều quen biết nhau cả, anh kêu người ta giúp kiểu gì? Giúp đỡ Lâm đại sư chính là đắc tội bạn bè, giúp đỡ bạn bè thì sẽ đắc tội với Lâm đại sư, cho nên cách tốt nhất chính là giữ im lặng và làm như không biết, đây mới là cách tốt nhất.”
“Chết tiệt, tôi với tư cách là một fan hâm mộ trung thành của thập nhị thiên vương Lâm đại sư, tôi đã chửi mấy trăm câu ở dưới Weibo của những ông già này, bây giờ tôi có nhu cầu đi chửi tiếp đây.”
Tình hình hiện tại rất hỗn loạn, nhiều người cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng may thay những người hâm mộ trên Weibo của Lâm Phàm sau một vài sự cố vẫn tin tưởng hắn và họ đoàn kết trên mọi mặt trận. Nhưng cư dân mạng nhiều như thế nên chỉ có chút nhân số này cũng không đủ để mắng người ta.
Dù sao Lâm đại sư chỉ có một người, mà quyền thế quan hệ của bên kia thật sự quá rộng nên trực tiếp chèn ép hắn.
Bây giờ trên mạng cơ bản là nghiêng về một bên.
Trong phố Vân Lý.
Lâm Phàm nghe điện thoại: “Mẹ, không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Chuyện này sao có thể là chuyện nhỏ được? Cha của con nói tất cả những người kia đều là giáo sư chuyên gia, tại sao con lại gây chuyện với những giáo sư chuyên gia đó.” Mẹ Lâm Phàm lo lắng nói.
Lâm Phàm: “Không có gì, chỉ là bọn họ muốn thêm tên đồng tác giả vào tài liệu giảng dạy mà con sáng tác, con không đồng ý nên bọn họ làm như vậy với con.”
“Có ý gì? Cái này là do con sáng tác sao, bọn họ muốn thêm tên đồng tác giả?” Mẹ Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm cười ha ha nói: “Là do bọn họ muốn nâng cao danh tiếng của mình đấy."
"Cái gì? Đám người kia vậy mà muốn cướp công lao của con trai mẹ sao? Con yên tâm, mẹ và cha con sẽ là chỗ dựa vững chắc của con. Không cần phải sợ bọn họ, nhưng cũng đừng làm gì trái pháp luật đó." Mẹ Lâm Phàm nói.
“Hiểu rồi, mẹ yên tâm đi.” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, chẳng lẽ ở trong lòng bọn họ hắn là người thích làm chuyện trái pháp luật lắm hay sao.
Sau đó, Lâm Phàm mở Weibo ra, cái này vừa nhìn một cái thật sự rất khủng khiếp.
Mấy lão già chuyên gia này lại bôi nhọ mình nữa rồi, nhưng dân có học thức đúng là dân có học thức, nói chuyện khác hẳn. Mặc dù không chửi thẳng hắn nhưng ý tứ trong đó lại quá rõ ràng, chính là nói hắn sai, lòng dạ hẹp hòi, quá coi trọng danh lợi...”
Hơn nữa vấn đề này càng ngày càng nghiêm trọng.
Có không ít lãnh đạo đứng ra chỉ trích Lâm Phàm.
“Không có y thuật lại không có y đức, không xứng làm nghề y.”
Lời này cũng có chút nghiêm trọng nhưng lâm Phàm chỉ cười, để cho đám người bọn họ nói trước đi, đợi chút nữa xem các người còn dễ chịu không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận