Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 343: Mở ra trang kiến thức thứ sáu

Mà người lãnh đạo kia bây giờ đang xem trực tiếp cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật may là Lâm đại sư không nói ra tên của hắn ta. Nếu không thì thật là bi kịch. Cho dù mình trong sạch thì chắc chắn cũng phải chịu xử phạt.
Thật là cảm động đến rơi nước mắt.
Sau này, chắc hẳn cũng không dám nói tốt cho người khác. Mẹ nó, chuyện này là sao vậy? Sự thật ẩn sâu như vậy thì làm sao mình biết cái người tên Vương Thâm kia lại là thủ lĩnh của bọn buôn người.
Nếu lỡ như mình cấu kết với thủ lĩnh bọn buôn người, lúc đó là tình ngay lý gian rồi. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Ấn tượng của những người lãnh đạo đang ngồi bên dưới đối với Lâm Phàm rất tốt. Không thể không công nhận hắn đã xử lý rất gọn ghẽ. Bên cạnh đó, Lương Dũng và Lưu Hiểu Thiên cũng nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Nếu như không phải hắn kiên trì, cũng không có khả năng thiết kế được cái bẫy lớn như vậy.
Dưới điều kiện tiên quyết không có chứng cớ mà đã bắt một nhà từ thiện lớn ở Thành phố Thượng Hải. Nếu như, cuối cùng tìm không thấy chứng cứ thì đây sẽ trở thành cái trò cười, đến lúc đó ai sẽ đến gánh phần trách nhiệm này.
Lâm Phàm vừa mới chuẩn bị đặt micro trở lại trên sân khấu, đột nhiên ngây người.
Tình huống này có vẻ bình thường.
Hơn nữa giống như rất không ổn nha.
“Đừng mà......”
Từ trong loa phát ra hai chữ này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, không rõ Lâm đại sư nói ‘Đừng mà’ là có ý gì.
Nhưng mà trong giây phút này, chỉ có Lâm Phàm là người rõ ràng nhất .
“Trang thứ năm của nhiệm vụ kiến thức đã hoàn thành, điểm Bách Khoa tăng thêm 20 điểm.”
“Mở ra kiến thức ở trang thứ sáu. Bởi vì là trang thứ sáu của nhiệm vụ kiến thức, cho nên lựa chọn sở trường của những người bên cạnh ký chủ.”
“Bởi vì Điền Hán Danh vô cùng sùng bái đối với ký chủ, nhưng không ở bên cạnh ký chủ, bởi vậy không cách nào mở ra, chọn lại lần nữa.”
“Sở Uyên cực kỳ ái mộ đối với ký chủ, bởi vậy mở ra trang kiến thức chính về ẩm thực, ký chủ đạt được kiến thức phân nhánh nhỏ là ẩm thực Giang Tô, đây là một trong tám loại trường phái ẩm thực của Trung Quốc.”,
(Ẩm thực Trung Quốc có tám loại trường phái là: Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô và An Huy.)
“Tuyên bố nhiệm vụ: Vẫn như cũ trở thành Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy.”
“Nhiệm vụ ban thưởng: Điểm Bách Khoa +20, có thể mở ra kiến thức ở trang thứ bảy.”
“Ghi chú: Bởi vì mở ra kiến thức phân nhánh, cho nên không cần đầu tư vào nghề nghiệp hiện tại.”
“Điểm Bách Khoa: 50.”
Tiếng nhắc nhở của bách khoa toàn thư hoàn toàn kết thúc, hắn đứng ở trên sân khấu, trong lòng cảm thấy hơi khổ sở nhưng lại không biết nên nói cái gì, cái này còn có thể trách ai đây? Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nhiệm vụ lần này đã hoàn thành bằng cách nào nữa.,.
Chẳng lẽ chính mình tự khoe khoang mình tài giỏi trên sân khấu, cho nên trên mạng nổ ra một cuộc tranh cãi động trời sao?
Nhưng mà mọi chuyện lại giống y như Lâm Phàm nghĩ. Thật sự là sau khi hắn lên sân khấu, video ở trên mạng mới bùng nổ như vậy.
Nhất là cái video chỉ huy đàn chó, quả thực là kinh hãi thế nhân. Người nào đã xem qua video cũng khâm phục sát đất. Khả năng giao tiếp với chó của hắn làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Ngoại trừ khâm phục, thì chỉ có thể khâm phục.
Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy lại còn hiểu được ngôn ngữ động vật, phải nói là nghịch thiên rồi.
Lâm Phàm thở dài, cái bách khoa toàn thư này lại đưa tới kiến thức về một trong tám loại ẩm thực Trung Quốc là ẩm thực Giang Tô. Hắn chỉ đành tiếp nhận, bất kể nói thế nào thì cái này cũng không phải là kỹ năng quá tệ. Nhưng điều khiến Lâm Phàm không hiểu chính là Sở Uyên rốt cuộc là ai. Vốn dĩ, chính mình cũng không biết người này, sao người này lại sinh ra lòng ái mộ tột độ với mình.
Hơn nữa nghe thấy tên này chính là tên của một người đàn ông, một người đàn ông mà ái mộ cái con khỉ gì.
Người dẫn chương trình thấy Lâm đại sư ngẩn người, hơi nghi hoặc đành hỏi: “Lâm đại sư! Anh không sao đấy chứ.”
Lâm Phàm khẽ cười phản ứng lại: “Không sao.”
Hắn bây giờ đã chấp nhận cái kết quả này, nhưng mà hắn nhất định phải làm rõ ràng một việc. Sau đó hắn cầm micro lên: “Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, có ai tên Sở Uyên không?”
Một đám người dưới sân khấu hai mặt nhìn nhau, cũng không biết lời này của Lâm đại sư bây giờ là có ý gì, Sở Uyên này là ai vậy? Chẳng lẽ lại là kẻ buôn người hay sao?
Tất cả mọi người đều nhìn dáo dác xung quanh, cũng muốn biết đây rốt cuộc tình huống là gì.
“Lâm đại sư, tôi chính là Sở Uyên.” Lúc này, có một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn qua, phát hiện lại là một phóng viên. Hơn nữa nhìn thấy còn rất trẻ, trắng trẻo sạch sẽ, rất giống ánh mặt trời. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống loại người kia.
Thật đúng là làm cho người ta khó xử mà.
Anh nói xem, anh làm đàn ông sao phải biết nấu ăn làm gì? Xem như biết nấu ăn cũng được đi, thế nhưng hâm mộ mình cuồng nhiệt làm chi vậy?
Đây không phải muốn hố chết hắn rồi sao. Chính mình không thích mở quán ăn, lại không thích làm đồ ăn. Hiện tại nhận được nhiệm vụ này, mình có thể làm thế nào bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận