Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 769: Tuyển thực tập sinh

Ngày hôm sau!
Học Viện Trung Y Số 1 Thượng Hải.
Học sinh ở đây, có vài người thì đang vùi đầu vào việc đọc sách, còn những người khác đang bắt đầu tìm kiếm một lối đi mới.
Bất cứ ai cũng có ảo tưởng về Trung Y, đã ăn sâu vào tiềm thức từ lúc nhỏ.
Nhưng sự khác biệt giữa thực tế và tưởng tượng là rất lớn.
Chỉ sau khi học Trung Y mới có thể phát hiện ra, cái này căn bản không giống với suy nghĩ của bọn họ.
Bọn họ đã từng tưởng tượng mình sẽ trở thành thần y mà mọi người đều kính ngưỡng. Nhưng hiện tại bọn họ mới phát hiện ra, mẹ nó, cái này chỉ xảy ra trong truyện mà thôi.
Nếu tính theo tuổi tác, Tây y tính là bốn mươi tuổi thì có thể nổi danh, còn Trung y phải ít nhất sáu mươi tuổi. Thậm chí đến bảy mươi tuổi hoặc đến già mới có chút danh tiếng, quả thật là không có lời.
Bảng thông báo của học viện.
Diễn đàn học viện
Thông báo sms của học viện.
"Dự kiến cuối tháng, lấy danh nghĩa viện trưởng Triệu tổ chức một lần khám bệnh tình nguyện. Sẽ đi qua năm thành phố, địa điểm vẫn chưa xác định, thời gian hoạt động từ 15 - 20 ngày. Hoạt động này không tính vào điểm học tập mà thuộc về cá nhân tự nguyện tham gia. Danh ngạch gồm năm người, học sinh nào có hứng thú có thể đến chỗ viện trưởng Triệu báo danh, chờ nhận được thông báo thì xuất phát."
Tất cả học sinh đều nhìn thấy thông báo này nhưng cũng có người nhìn cũng không thèm nhìn.
Trong nhóm trao đổi, diễn đàn, ký túc xá, rất nhiều người đang thảo luận.
"Loại hoạt động này mình cũng không thèm xem qua, hoàn toàn là lãng phí thời gian."
"Đi ra ngoài mười mấy, hai mươi ngày. Mình còn có nhiều chuyện khác phải làm, mình đã đăng ký thi Tây y, giờ ai còn học Trung y chứ."
"Bạn à, một ngày tôi phải làm hai công việc làm thêm, không có đủ thời gian."
"Đi ra ngoài, cơ bản chỉ là đi xem phong cảnh. Hơn nữa điều kiện tiên quyết để khám bệnh tình nguyện chính là phải có người dám tới trung y xem bệnh nữa mới được."
"Tôi có cảm giác viện trưởng Triệu đang phiêu hơi quá rồi. Không phải đoạn thời gian trước đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc chữa chán ăn sao? Theo tôi thấy, có khi là ông ấy bắt đầu đi hoạt động tình nguyện này để tuyên truyền chính mình thì đúng hơn."
"Có đạo lý, dù sao thì cũng chỉ hai chữ, không đi."
......
Một ký túc xá nào đó.
Một học sinh nam đang ngồi phía trước máy tính để tìm kiếm kiến thức trực tuyến. Sau đó ghi lại nó trong một cuốn sách.
Bạn học trong ký túc xá nhìn thanh niên đó nói: "Khâu Kiệt, cậu xem mấy thứ này trên mạng làm gì vậy? Đại đa số đều là giả, nghe bọn mình đi, đừng học Trung y nữa. Chúng ta cùng đi đăng ký thi lại ngành Tây y thôi.”
Khâu Kiệt nhìn màn hình không chớp mắt, sau đó lắc đầu: "Không đi, tôi không học Tây y, chỉ học Trung y. Tôi nhớ rõ tôi có thể sống đến bây giờ là nhờ ông thầy lang trong thôn đã dùng phương thuốc cổ cứu giúp. Tôi cảm thấy Trung y rất thần kỳ, đối với cấu tạo của cơ thể con người hay âm dương ngũ hành đều rất chuẩn. Nó đều phù hợp với quy luật tự nhiên, chẳng qua là chúng ta bây giờ chưa được tiếp xúc với trình độ đó mà thôi."
“Mẹ nó, Trung y bị cậu nói cứ như là tiên thuật vậy."
Khâu Kiệt quay đầu lại nói: "Cậu đừng không tin, tôi nói cho cậu nghe. Cơ thể con người có 365 huyệt vị lớn, phù hợp với 365 ngày một năm. Cơ thể con người cũng có 12 kinh lạc, vừa vặn đúng mười hai tháng một năm. Người có ấm áp, một năm cũng có xuân hạ thu đông... "
“Được rồi! Được rồi! Tôi phục cậu rồi Kiệt ạ. Những thứ này mà cậu cũng tin, những thứ này chỉ là trùng hợp mà thôi." Bạn cùng phòng cũng chịu phục.
Khâu Kiệt lắc đầu nói: "Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là sự hình thành của cơ thể con người có liên quan đến quy luật tự nhiên. Cơ thể con người sinh bệnh thì theo Tây y chỉ có uống thuốc và mổ. Nhưng với Đông y, phương thuốc trị liệu đều sinh trưởng trong tự nhiên, dùng năng lực tự nhiên để hòa giải những thứ cơ thể còn thiếu. Tuy rằng tốc độ chậm chạp nhưng vạn vật sinh trưởng hoặc khôi phục đều cần thời gian, vậy mới có thể trị bệnh.”
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ nói: "Nếu bên Tây y mà nghe được lời này của cậu, tuyệt đối sẽ nổi giận mà chửi cậu cho xem. Đây chỉ là những nghiên cứu mơ hồ mà thôi. Tin bọn tôi đi, sớm thoát ly khổ hải, đừng đến cuối cùng lại chỉ là dùng giỏ trúc múc nước. Khi đó ngay cả cơ hội khóc cậu cũng không có đâu.”
Khâu Kiệt không để những thứ này ở trong lòng. Sau đó cậu nhìn thấy bài viết diễn đàn học viện, nhất thời hô to một tiếng: "Cái gì cơ? Viện trưởng Triệu Minh Thanh tổ chức khám bệnh tự nguyện. Đây chính là chuyện tốt đó, danh ngạch chỉ có năm người. Không được, tôi phải nhanh chóng đi báo danh, nếu không sẽ không có chỗ ngồi mất.”
Sau đó, cậu ta vội vã đi ra ngoài.
Bạn cùng phòng lắc đầu nói: "Đừng nóng vội, cậu yên tâm là không có ai đi đâu. Tôi nói ngoại trừ cậu thì chẳng có ai sẽ đem chuyện này để ở trong lòng. Lớp chúng ta có ba mươi sáu người thì ngoại trừ cậu ra, tất cả những người khác đều chuẩn bị tìm lối thoát khác. Cậu đừng nóng vội, cứ từ từ mà đi."
“Ôi, Khâu Kiệt coi như bị ma nhập rồi."
"Kệ cậu ấy đi, chờ sau khi tốt nghiệp rồi ra ngoài tìm việc làm, cậu ấy sẽ lĩnh ngộ được việc học Trung y thê thảm đến mức nào.”
"Hiện tại các bệnh viện Trung y, có ai không phải ăn không ngồi chờ chết đâu chứ?"
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận