Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 821: Ai cũng vui vẻ

Lúc đám khách quen trong phố nhìn thấy Lâm Phàm, nhất thời ngạc nhiên hô lên: “Ông chủ nhỏ về rồi.”
“Ông chủ nhỏ về rồi.”
Vào lúc này, phía trước vang lên tiếng pháo nổ đùng đoàng.
Một tấm biểu ngữ lớn viết “Hoan nghênh ông chủ nhỏ trở về” được các chủ tiệm giương lên.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Phàm sắp bị bọn họ làm cảm động đến bật khóc, thật sự vô cùng cảm động, hóa ra mọi người lại yêu quý hắn như vậy.
Trong đám người, có một giọng nói đột ngột chen vào.
“Ông chủ nhỏ, cậu đi nhiều ngày như vậy, mỗi ngày phải làm hai mươi phần bánh kếp đó nha.”
Vốn dĩ Lâm Phàm còn có chút cảm động nhưng bây giờ đột nhiên tan biến hết, quả nhiên bọn họ vẫn chỉ nhớ bánh kếp của hắn thôi.
“Gâu gâu…”
Cẩu Gia Nicolas chạy như bay tới, hai mươi ngày không gặp nó đã cao lên rồi, chưa kể nhìn tư thế chạy của nó thì có vẻ hai chân đã khỏe hẳn.
Cẩu Gia Nicolas thè lưỡi, trông nó rất thích thú, nó vui vẻ chạy xung quanh Lâm Phàm.
Đã lâu rồi Ngô U Lan chưa gặp Lâm Phàm, lúc nhìn thấy hắn, gương mặt cô cũng ngập tràn ý cười.
Điền Thần Côn giơ ngón cái lên bày tỏ “ngầu lắm”.
Triệu Chung Dương thì đang phát trực tiếp, hắn hét lớn: “Ông chủ nhỏ trở về rồi.”

Triệu Minh Thanh trở về nhà sau chuyến đi cùng lão sư, ông thư thái nằm trên sô pha không muốn động đậy, mặc dù mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ.
“Có phải mệt lắm không?” Vợ ông bê ra một bát canh gà, mấy ngày này không thấy chồng mình bà cũng rất nhớ nhung.
Con cái cũng thường gọi điện về, lúc bắt đầu thì than phiền đến cuối lại ngầm đồng ý, bà đều cảm nhận được. Mỗi ngày mở tin tức bà có thể nhìn thấy bóng dáng chồng mình, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Triệu Minh Thanh mỉm cười gật đầu: “Mệt thì đúng là có chút nhưng rất vui sướng. Bà biết không, cả đời ngoại trừ những lúc ở bên cạnh bà thì với tôi mà nói, hai mươi ngày này là quan trọng nhất.”
Vợ ông cười, nói: “Ông vui là được rồi.”
“Bà không biết đâu, y thuật của lão sư thật sự vô cùng thần kỳ. Nếu như ở thời cổ đại thì chính là Thần Y đời thứ nhất, có thể lưu danh muôn đời rồi, nếu nhắc đến mệt thì lão sư còn mệt hơn tôi nhiều. Mấy ngày này người bệnh xếp thành hàng dài, so với lão sư thì tôi còn nhàn rỗi chán.” Triệu Minh Thanh cảm thán nói, sau đó ông mở lại ghi chép mấy ngày nay, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Ghi chép này có lẽ với người khác thì chẳng có ích gì nhưng đối với ông lại là bảo vật vô giá, là sách quý về Trung y đấy.
Trong đó ghi chép kỹ lưỡng về các loại bệnh, những phương thuốc do lão sư kê còn có các cách khám chữa bệnh.
Trong đó còn có những vấn đề mà ông xem chưa hiểu, trải qua sự giải thích của lão sư đã được ông đánh dấu và ghi chú lại.
Thế nhưng chỉ có vậy thì còn thiếu rất nhiều, cần phải đào sâu tìm hiểu mới được, một loại bệnh lại có hàng loạt biến hóa. Nhưng chỉ cần hiểu rõ về nó thì cho dù nó thay đổi thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi, biện pháp chữa trị tận gốc vẫn như thế.
Triệu Minh Thanh nói: “Dạo này lũ trẻ thế nào rồi?”
“Bọn chúng vẫn tốt, anh còn giận chúng à?” Vợ ông mỉm cười hỏi.
Triêu Minh Thanh lắc đầu: “Bọn chúng đều là máu mủ ruột thịt, giận với không giận cái gì chứ, chỉ là tôi cảm thấy có chút thất vọng. Bà nói với chúng, những chuyện khác thì người làm cha này đều có thể nhân nhượng nhưng lần sau còn không tôn trọng lão sư của tôi thì đừng có trách.”
Vợ ông lắc đầu: “Ông nói nặng lời như vậy làm gì, bây giờ bọn trẻ cũng không dám nghĩ như thế nữa. Thời gian gần đây bọn chúng cũng xem tin tức, trong lòng cũng hiểu rồi.”
“Hiểu được là tốt.” Triệu Minh Thanh gật đầu, khoảng cách tuổi tác của ông với lão sư quá lớn, với người ngoài thì đây là mối quan hệ kỳ lạ, nhưng có thể bái lão sư làm thầy chính là may mắn của ông. Cho dù người ta có bàn tán thế nào thì ông cũng vô cùng kính trọng lão sư.
Trung y được truyền thừa từ thời xa xưa, đã có người bằng lòng đích thân chỉ dạy ông, điều này khiến Triệu Minh Thanh cảm thấy rất vui. Đã nhiều năm rồi nhưng chưa từng có chuyện nào có thể khiến ông hưng phấn như thế.
Tinh tinh.
Điện thoại từ Chu Thanh Tuyền.
“Bà xem, lão Chu gọi đến rồi, nhất định muốn hỏi tôi chuyện đi khám chữa bệnh tình nguyện, tôi tới thư phòng trước đây.” Triệu Minh Thanh nghe điện thoại rồi cười ha hả bước lên lầu.
Thấy chồng mình vui như vậy, bà cũng nở nụ cười.
Nhìn ông ấy có thể làm những điều mình thích, đặc biệt đến tuổi xế chiều còn có thể gặp được lão sư học thêm được nhiều điều, bà cũng vui mừng cho chồng.
Học viện Trung y.
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng đứng ở cổng trường học.
Cổng trường sớm đã treo lên băng biểu ngữ chào mừng bọn họ trở về.
Đây là một việc vinh quang khiến bọn họ vô cùng xúc động.
Khâu Kiệt vui vẻ nói: “Cả đời này tôi sẽ không quên lần đi khám chữa bệnh tình nguyện này, bây giờ tôi tràn ngập tin tưởng với Trung y, tôi tin rằng Trung y nhất định sẽ phát triển mạnh mẽ.”
Trương Đồng Đồng là một cô gái, lúc này cũng gật đầu lia lịa: “Đúng, thật sự may mắn khi gặp được một người như Lâm lão sư. Viện trưởng Triệu cũng nói với chúng ta nếu có gì không hiểu thì có thể đến gặp ông ấy. Cậu nói xem, viện trưởng Triệu đã nhận chúng ta làm học trò rồi phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận