Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1083: Chuyện này không đúng khoa học

Ngô U Lan bị Lâm Phàm làm cho chấn động, cô ấy cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào cho phải, đi vườn bách thú là phải cưỡi hổ. Nghĩ một chút thôi cũng thấy có hơi khủng khiếp rồi.
“Cô không tin tôi chứ gì?” Lâm Phàm cười hỏi.
Ngô U Lan lập tức lắc đầu: “Không có, không có, sao tôi lại không tin anh cơ chứ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Phàm cười, sau đó chỉ vào một con hổ: “Vậy mày đi, tới đây cho tao.”
Con hổ đó đang đứng ở giữa lẫn trong bầy hổ, nó thấy đại ca gọi mình thì đầu hổ chuyển động, có hơi sợ lại có hơi căng thẳng, có điều nhìn một hồi thì nó phát hiện hình như đại ca kinh khủng kia dường như đang gọi nó.
“Mày đấy, đừng có xoay xoay đầu của mày nữa, nhanh tới đây cho tao.” Lâm Phàm nói.
“Gào!” Con hổ được chọn lộ ra vẻ sợ hãi, nó gầm nhẹ một tiếng để thể hiện nỗi sợ hãi của mình.
Thế nhưng tiếng gầm này vào tai của người khác thì lại giống như con hổ này giống như sắp nổi điên.
Thấy con hổ đi tới, Ngô U Lan sợ sệt rụt người về phía Lâm Phàm, cô ấy là phụ nữ nên chắc chắn rất sợ những thứ này rồi.
“Đừng sợ, con hổ này đã bị tôi thuần phục rồi, rất ngoan ngoãn giống như con mèo thôi.” Lâm Phàm an ủi, Ngô U Lan gật gật đầu, đến khi con hổ đi tới trước mặt thì nó hơi hơi ngồi xổm xuống.
“Tới đây, ngồi lên nào, chúng ta để cho nó cõng chúng ta chạy một vòng bên trong này nha.” Lâm Phàm nói.
Trong lòng Ngô U Lan rất lo lắng, nhưng cô ấy rất tin tưởng Lâm Phàm nên vẫn ngồi lên trên người con hổ đó.
“Con mẹ nó, em gái này lớn gan thật đấy, thật sự cưỡi lên người con hổ luôn rồi kìa.”
“Này…Cái này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết tôi cũng không tin đâu.”
“Đừng nói anh không tin, đến cả tôi còn không tin nổi, thậm chí cả nhà tôi đều không tin luôn ấy chứ.”
“Phục rồi, lần này thật sự phục rồi.”

Lần đầu tiên cưỡi trên người hổ, Ngô U Lan rất lo lắng, nhưng khi cô ấy thấy anh Lâm ngồi ở phía sau lưng mình thì cô không còn căng thẳng chút xíu nào nữa.
“Nắm lấy lông của nó đi.” Lâm Phàm nói.
Ngô U Lan gật gật đầu, dần dần sự tò mò của cô ấy chiến thắng tâm lý hoảng sợ, sau đó thì càng vui vẻ hơn: “Anh Lâm, con hổ thật sự không cắn người nha.”
Lâm Phàm cười nói: “Không phải nó không cắn cô mà là nó không dám cắn.”
“Tại sao thế?”
“Còn hỏi tại sao à? Đó là đương nhiên vì có tôi ở đây đấy, cho nó có hai mươi cái gan hổ thì nó cũng chả dám cắn.” Lâm Phàm ôm eo Ngô U Lan, sau đó ra lệnh: “Hổ con, chạy quanh một vòng đi.”
Con hổ đó cũng nghe được lời nói của Lâm Phàm, nó gào gào một tiếng rồi bắt đầu di chuyển chạy quanh vòng sân.
Ngô U Lan có bao giờ trải qua tình cảnh này đâu, dĩ nhiên hưng phấn đến mặt đỏ bừng.
Cả đời cô ấy cũng sẽ không bao giờ quên được loại trải nghiệm này, sẽ không bao giờ quên việc cô đã cưỡi chung một con hổ với anh Lâm.
Các du khách trên khán đài trợn mắt há hốc mồm, không ngờ thật sự cưỡi hổ thiệt. Hơn nữa con hổ còn rất nghe lời mà không hề có chút tỏ vẻ gì.
Mày chính là vua trong vườn bách thú cơ mà, cứ thế bị người ta cưỡi lên rồi à, cũng quá không có tôn nghiêm rồi đấy.
Lúc này, nhân viên vườn bách thú đã cầm súng gây mê tới: “Tránh ra, tránh ra…”
Sau khi chen vào thì thấy được cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên sững sờ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sao nói có người bị hổ cắn mà, vậy người bị cắn đâu rồi?
Tại sao chỉ thấy có hai người đang cưỡi trên người con hổ, mà con hổ đó giống như bị đau khổ lắm ấy, việc này không khoa học chút nào mà.
Mãi cho đến buổi tối.
Mặc dù sự việc trong vườn bách thú kinh động khá lớn nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến hành trình của hai người.
Ăn xong cơm tối, Lâm Phàm lái xe đưa Ngô U Lan đến trước cửa nhà, hắn quay đầu nhìn gương mặt mỹ lệ thanh xuân xinh đẹp của U Lan rồi lên tiếng nói: “Tốt, đến nhà rồi, hôm nay đi chơi vui không?”
Đến trưa hôm nay, Ngô U Lan chơi cực kỳ vui vẻ, sau đó cô ấy gật đầu: “Ừm, vui lắm luôn, đây là lần đầu tiên trong đời tôi chơi vui vẻ đến như vậy.”
Lâm Phàm cười cười rồi sờ sờ đầu cô: “Lúc này mới có gì đâu, đợi đến lần sau có cơ hội thì tôi dẫn cô đi cưỡi sư tử hoặc gấu.”
“Thật không đó?” Trong mắt Ngô U Lan tỏa ra ngôi sao nhỏ. Cô ấy phát hiện khi ở chung một chỗ với anh Lâm thì đột nhiên cô ấy lại rất thích cưỡi động vật. Nếu lần sau anh Lâm thật sự dẫn cô ấy đi cưỡi sư tử hoặc gấu thì cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ luôn nha.
Lâm Phàm bảo đảm: “Nhất định rồi, cô nhìn tôi giống người hay khoác lác sao?”
Ngô U Lan cười hì hì, sau đó thần bí nói: “Anh Lâm, anh nhắm mắt lại đi, tôi quyết định tặng anh một phần thưởng quan trọng nhất để khen thưởng anh.”
Lâm Phàm nhìn Ngô U Lan: “Tôi biết chiêu thức của cô rồi, có điều tôi nói rõ, không được hôn lên mặt tôi, anh Lâm của cô xem tiểu thuyết không ít đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô U Lan đỏ lên, có chút thẹn thùng nói: “Không phải hôn mặt mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận