Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1115: Lại đến thủ đô

Triệu Minh Thanh khoát tay: "Lão Địch, tôi không tranh luận với ông nữa. Lão sư tôi tinh thông cả Trung y và Tây y, lão sư sẽ đưa ra một biện pháp tốt nhất. Địch
Gia Nặc kinh ngạc: "Chúa ơi, lão Triệu ông lợi hại về Trung y như vậy mà còn có người có thể làm lão sư của ông sao?” Triệu Minh Thanh tự hào nói: "Y thuật của lão sư tôi không ai sánh bằng, lát nữa ông sẽ biết.”
.....
Vẫn còn một thời gian nữa là đến lúc lên máy bay, còn có chút thời gian trả lời câu hỏi của Triệu Minh Thanh.
Từ vấn đề gặp phải này, rõ ràng hắn phát hiện y thuật của học trò mình tăng lên rất nhiều so với trước kia, chỉ là có lẽ chính ông ta còn chưa phát hiện ra phần tăng lên này mà thôi.
Ở vùng núi Vân Nam, trong một ngôi nhà có ánh đèn nhàn nhạt.
Vẻ mặt Triệu Minh Thanh đầy tự hào, còn Địch Gia Nặc lại khiếp sợ vô cùng, có chút không dám tin. Sau đó ông ta viết viết vẽ vẽ ở trên một quyển ghi chép thật dày. Trầm tư một lát rồi phát hiện ra đây hình như là tri thức mà ông ta chưa từng nghĩ tới, cũng là tri thức ông ta chưa từng học qua.
"Lão Triệu, có thể giới thiệu lão sư của ông cho tôi biết một chút được hay không?" Địch Gia Nặc chờ mong. Ông ta không ngờ lại có người có trình độ cao như vậy trong ngành tim mạch, hoàn toàn vượt quá dự liệu của ông ta.
Ở Mỹ, ông ta chính là một chuyên gia tim mạch có uy tín, đương nhiên là ông ta hy vọng có thể quen biết một chút. Vừa rồi đối phương chỉ thông qua phỏng đoán bệnh tình, là có thể nói chính xác tình huống, còn có thể đưa ra phương pháp trị liệu hữu hiệu. Hơn nữa phương pháp trị liệu này, còn là điều mà ông ta chưa từng nghĩ tới.
Chỉ dựa vào điểm này đã khiến ông ta sinh ra hứng thú cực lớn đối với vị thần y chỉ nói qua điện thoại, chưa từng gặp mặt này.
Lão sư có thể được người khác kính nể, là học trò nên đương nhiên Triệu Minh Thanh vô cùng đắc ý. Thế nhưng đối phương muốn gặp lão sư của ông ta thì e là còn phải xem tình huống.
"Lão Địch, không nói những thứ này nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm." Triệu Minh Thanh cười nói. Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng ở bên cạnh đối với lần đi lại ở vùng núi Vân Nam này lại càng được lợi ích không nhỏ, tầm mắt họ được rộng mở không ít.
Địch Gia Nặc gật đầu: "Đúng, đúng! Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn. Nhưng mà lão Triệu này, ông nhất định phải giới thiệu cho tôi mới được.”
......
Sân bay.
Về vấn đề của Triệu Minh Thanh, thật ra cũng không khó, hắn có rất nhiều biện pháp giải quyết. Nhưng hắn vẫn nói cho bọn họ biết loại biện pháp hữu hiệu nhất.
Hắn cúp máy, nhìn đồng hồ, gần như cũng đến giờ nên lên máy bay.
Thủ đô.
Trịnh Trọng Sơn thu dọn đồ đạc: "Tiểu Vương, lái xe đưa tôi ra sân bay.”
Tiểu Vương là tài xế của Trịnh Trọng sơn nên 24 giờ đều chờ mệnh lệnh. Hơn nữa, anh ta đã làm tài xế ở nhà họ Trịnh đã gần mười năm, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào.
“Ông Trịnh, hôm nay ngài gặp chuyện gì vui à?” Tiểu Vương hết sức chăm chú lái xe nhưng thấy ông Trịnh vẫn tươi cười nên vẫn nghi hoặc hỏi.
Ông Trịnh cười nói: "Tiểu Vương, lần này lão Lâm tới nhất định là chuyện đáng để vui vẻ.”
Tiểu Vương sửng sốt, sau đó cười nói: "Lâm đại sư tới chơi sao? Đây thực sự là điều đáng vui nha.”
Cháu trai của ông Trịnh là do Lâm đại sư chữa khỏi cho nên đối với Tiểu Vương thì đây là người có ân với ông Trịnh, cũng là ân nhân của anh ta. Cho nên đối với Lâm Phàm, anh ta vẫn luôn mang lòng kính nể.
Trên mặt ông Trịnh lại nở nụ cười tươi: "Lần này có lão Lâm tới đây, triển lãm tranh quốc tế nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, tuyệt đối sẽ không giống như ba năm trước.”
Triển lãm tranh quốc tế ba năm trước, có thể nói là mất hết mặt mũi. Độ hoan nghênh tác phẩm của bọn họ ở triển lãm tranh vậy mà đứng áp chót, chỉ đứng trên Ấn Độ, điều này làm cho bọn họ không thể chấp nhận được.
Tuy rằng ánh mắt của những người ở nước ngoài không nhất định nhìn hiểu Quốc họa, nhưng thứ hạng này thấp như vậy vẫn làm cho ông ta rất khó chấp nhận.
Chỉ là lúc này đây, ông ta tràn đầy tin tưởng. Không phải bởi vì cái gì khác mà là bởi vì lão Lâm đã tới. Hơn nữa mười bức tranh của lão Lâm là mấu chốt nhất. Nếu như lại thua thì thật sự không có biện pháp nào nữa.
Năm giờ chiều.
Sân bay.
Một chiếc xe khiêm tốn dừng lại, Tiểu Vương lập tức xuống xe mở cửa cho ông Trịnh.
"Ông Trịnh, tôi đi đón Lâm đại sư là được rồi, ngài cứ ở trong xe chờ." Tiểu Vương nói.
Ông Trịnh xua tay: "Không cần, bạn bè từ phương xa đến, tôi ở trong xe chờ thì thành cái gì? Không sao đâu, đi thôi.”
Nói đến đây, đương nhiên Tiểu Vương cũng không nói thêm nữa.
Lúc này Lâm Phàm đã xuống máy bay, hắn biết ông Trịnh sẽ đến đón mình. Đối với thủ đô, hắn vẫn cảm thấy rất tốt, thủ đô chính là thủ đô, thành thị khác không thể so sánh được.
Nhận vali, qua cửa kiểm tra vé đã nhìn thấy ông Trịnh và Tiểu Vương. Hắn tươi cười tiến lên: "Lão Trịnh, để cho ông tự mình tới đây thật sự rất ngại đó nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận