Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 335: Quỹ đen được bảo toàn

Lâm Phàm nhìn tình hình trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng mỉm cười. Thật sự chuyện này cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi nên hắn không có cảm giác gì. Nếu có thì cũng chỉ là vui vì mình làm được chuyện tốt.
Điền Thần Côn hào hứng nói: “Không nói nhiều nữa, tối nay chúng ta phải cùng nhau ăn một bữa, chúc mừng cho anh hùng của chúng ta.”
Lâm Phàm cười đáp lại: “Ông mời sao?”
Điền Thần Côn sững lại một lúc: “Mời thì mời, vì chuyện này mà bỏ tiền ra cũng đáng lắm.”
Mọi người đều phá lên cười.
Buổi tối!
Lâm Phàm vốn không định ăn mừng vì không muốn khoa trương ầm ĩ gì, nhưng vì hôm nay là Điền Thần Côn chiêu đãi, không ăn thì không phải đạo. Hắn cũng không tìm chỗ cao sang, mà chỉ chọn một chỗ để ăn thịt xiên và uống chút bia.
Một nhóm người ngồi xung quanh đó.
Điền Thần Côn nâng ly và hô to: “Cạn ly! Chúc mừng đại anh hùng của chúng ta.”
Âm thanh lớn đến nỗi những thực khách xung quanh cũng có thể nghe thấy, thu hút sự chú ý của mọi người.
Triệu Chung Dương có chút xấu hổ: “Trời ạ! Ông nhỏ giọng đi! Mọi người nhìn kìa.”
Điền Thần Côn không quan tâm đến những điều này: “Như thế đã là gì? Vốn là anh hùng giúp cảnh sát bắt được nhóm buôn người và cứu hơn một nghìn đứa trẻ, vậy chưa đủ làm anh hùng sao?”
Triệu Chung Dương chắp tay: “Khiêm tốn, khiêm tốn…”
Lâm Phàm và những người khác cũng chỉ biết cười, Điền Thần Côn làm mọi người có chút xấu hổ.
Những thực khách xung quanh đều tò mò: “Ông nói anh ấy là người được tuyên dương công dân tốt trong bản tin hôm nay sao?”
Điền Thần Côn quay đầu lại và tự hào nói: “Chứ còn sao nữa? Chính là anh ta đấy!”
Chuyện náo động này thậm chí còn hấp dẫn cả ông chủ đi đến: “Người anh em, anh thật sự là anh hùng được nhắc đến trên tin tức đó sao?”
Lâm Phàm liếc Điền Thần Côn, rồi mỉm cười: “Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, mọi người đều có trách nhiệm tố giác những kẻ buôn người, nên cũng không thể gọi là anh hùng.”
Ông chủ vén tay áo lên, sau đó hét lớn với những vị khách xung quanh: “Mọi người! Hôm nay mọi người cứ ăn uống hết mình nhé! Không ngờ người hùng đã giúp cảnh sát phá nhóm buôn người lại ăn ở quán của tôi. Đó là vinh hạnh của tôi, ăn uống thoải mái, hôm nay tôi mời!”
Một số thực khách ở bàn khác vẫn chưa biết chuyện gì, nghe ông chủ nói như vậy liền kêu lên: “Anh béo, ai vậy?”
Anh béo đưa tay ra: “Đây, chính là người anh em này, mọi người không biết đấy thôi chứ cả đời này tôi ghét nhất chính là bọn buôn người. Năm xưa con gái tôi nếu không may mắn thì đã bị bọn buôn người bắt cóc. Mà thôi không nhắc nữa, hôm nay tôi cũng ở đây để ăn mừng.”
Lâm Phàm lau mồ hôi trên trán: “Ông chủ khách sáo quá.”
Anh béo xua xua tay: “Anh hùng à đây là chuyện nên làm thôi, hôm nay ăn uống thoải mái nhé, đều miễn phí.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh béo này, ông không sợ tên tiểu quỷ này lừa anh sao?”
Anh béo rất đắc ý mà cười nói: “Chuyện này ai lại đi lừa người ta? Hơn nữa, cho dù bị lừa cũng đáng, chúng ta ăn mừng tin tức hôm nay đi.”
Lúc này, Lâm Phàm còn có thể nói cái gì, đồng thời liếc mắt nhìn Điền Thần Côn, “Không phải ông cố ý nói như vậy chứ?”
Điền Thần Côn bày vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Phàm: “Sao có thể như vậy chứ? Tôi không ngờ nó sẽ như thế này mà.”
Điền Thần Côn mừng thầm trong lòng, không nghĩ tới vẫn còn có nơi tốt như vậy, quỹ đen vẫn được bảo toàn.
Cảm giác thật tuyệt khi vừa ăn thịt xiên vừa uống bia, tán gẫu với bạn bè, đây mới là cuộc sống.
Thực khách xung quanh cũng rất nhiệt tình, độ nhiệt tình tăng vọt là do anh béo hôm nay miễn phí.
Một người đàn ông trung niên cầm một chai bia đi tới, vỗ vỗ vai Lâm Phàm: “ Người anh em, tôi rất khâm phục anh! Tôi xin cạn trước, còn anh thì tùy.”
Lâm Phàm vừa định nói từ từ thôi đừng vội, nhưng người đàn ông to lớn đã trực tiếp ngẩng đầu lên, một hơi uống hết chai bia, chỉ vài giây sau chai bia đã cạn đáy, thật là bá đạo.
Mọi người nhiệt tình như vậy, mình cũng không thể làm họ mất mặt được nên Lâm Phàm cũng ngửa cổ lên uống.
“Được lắm…”
Triệu Chung Dương hướng camera về phía Lâm Phàm: “Mọi người nhìn xem, Lâm đại sư chỉ một hơi là hết chai, thật là ngang ngược hết mức.”
Sau khi uống hết, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm rồi hắn quay sang gật đầu với người đàn ông trung niên, cũng rất khách khí.
Ngô Thiên Hà vỗ vỗ vai Lâm Phàm: “Uống chậm một chút, không nên vội như vậy, quá nhanh sẽ không tốt đâu.”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, tôi có thể chịu được.”
Bầu không khí lúc này cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Những thực khách xung quanh cũng kéo bàn lại, họ rất quan tâm đến tin tức về nhóm buôn người, nhưng lại không có nhiều tin tức về nó.
Mà sau khi Lâm Phàm và mọi người uống liên tiếp mấy chai, chủ đề cũng mở ra. Bọn họ cùng nhau tán gẫu, ngay cả anh béo cũng chuyển một cái ghế đẩu tới bên cạnh tham gia cùng mọi người.
Lâm Phàm: “Kẻ đứng đầu nhóm buôn người nhìn rất hào hoa phong nhã, thoạt nhìn chắc chắn không giống như là kẻ xấu, nhưng chính là như vậy anh sẽ không thể tưởng tượng được hắn là kẻ buôn người đó, gã cầm đầu đường dây và không biết đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ rồi.”
Mọi người xung quanh đều ồ lên: “À…hóa ra là như vậy sao.”
“Đúng là biết người, biết mặt mà không biết lòng. Con người bây giờ bề ngoài thì nghiêm túc nhưng trong lòng rất ác độc.”
Lâm Phàm gật đầu, cười nói: “Cho nên, không thể nhìn người qua vẻ bên ngoài, kẻ xấu ngụy trang quá tốt.”
Mọi người gật đầu: “Đúng vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận