Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 358: Tiết mục tấu hài

Lâm Phàm lúc này đi đến sau bếp.
Lần đầu tiên nấu một nồi cơm to, nếu như không lấy được kỹ năng Bát Quái Chưởng thì có lẽ sức mạnh thật đúng là không thể theo kịp, nhưng hiện tại cũng không đáng lo.
Sau nhà bếp, một vài đầu bếp khi nhìn thấy mấy cậu nhóc đi vào thì có chút tò mò. Bọn họ biết lần này có tình nguyện viên qua đây giúp đỡ nhưng đi vào sau bếp như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lâm Phàm nhìn những người phụ nữ xung quanh gật đầu chào: “Làm phiền mọi người giúp tôi rửa một chút đồ, hôm nay tôi sẽ làm đầu bếp.”
Hôm nay hắn phải phát huy tốt một chút, làm món ăn Giang Tô một lần.
Hơn nữa nguyên liệu đều là Lâm Phàm tự tay lựa chọn, món ăn muốn làm đều đã chuẩn bị xong sau đó bắt đầu chế biến.
Vì nghĩ đến khẩu vị của những đứa nhỏ mà Lâm Phàm đặc biệt chọn một vài món ăn như gà nấu cà tím, thịt xào, cơm cá hạt thông,... một vài món ăn có hương vị tốt hơn sẽ là món chính.
Các bác gái thì rửa rau củ, Lâm Phàm thì cầm dao trong tay im lặng mà cắt rau củ, tốc độ của hắn rất nhanh. Mấy bác vẫn còn có chút hoài nghi, hiện tại thì trố mắt đứng nhìn cảnh này, tất cả đều bị ngây người. Trong mắt bọn họ, với tay nghề này bọn họ còn kém quá xa.
Thức ăn đã cắt xong tất cả đều được phân loại cùng nhau, đối với một đầu bếp bình thường mà nói nồi đồ ăn lớn này muốn kiểm soát hương vị là rất khó. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói điều này không có vấn đề gì.
Lần đầu tiên ở viện phúc lợi nhi đồng, từng bàn tuyệt đỉnh thức ăn mỹ vị mang phong cách ẩm thực Giang Tô được làm ra. Mà ở trong bếp, những bác gái ở đây chính là người đầu tiên được nhìn thấy.
Người thưởng thức chính là những đứa trẻ, trong mắt Lâm Phàm thì đây là một chuyện rất có ý nghĩa.
Bên ngoài!
Những ông chủ cửa hàng mỗi người chơi với hai đứa trẻ, bọn họ cũng đều làm cha mẹ nên tự nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi trong lòng của chúng. So với những đứa trẻ bình thường mà nói thì đúng là có khác biệt rất lớn.
Không thích nói chuyện, biểu cảm khuôn mặt thậm chí trong ánh mắt đều tràn ngập sự sợ hãi và căng thẳng. Nhất là khi những ông chủ cửa hàng lấy đồ không chú ý phát ra âm thanh lớn hơn một chút thì đều khiến những đứa nhỏ hoảng sợ.
Căn tin đã được bố trí xong giống như một thiên đường, những đứa trẻ ngồi trước bàn cơm, những ông chủ cửa hàng còn có những người tình nguyện đều đang ngồi nói chuyện với những đứa trẻ. Có người nhìn thấy những khiếm khuyết trên người bọn nhỏ mà trong lòng cũng thương cảm, nhưng cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi, không hy vọng những đứa trẻ này biểu hiện ra ngoài.
Một ông chủ cửa hàng cười ha hả lên sân khấu: “Phía dưới có hai chú hổ mời lên sân khấu...”
Đây là tiết mục biểu diễn cho mấy đứa nhỏ xem.
Một bạn nhỏ bên dưới ngẩng đầu có chút lo lắng: “Hai chú hổ này, con xem qua rồi...”
Ông chủ cửa hàng trên sân khấu ngây người sau đó muốn đem đến một chút ngạc nhiên cho những đứa nhỏ cười nói: “Lần này khác, hai chú hổ này, một chú không có mông, một chú là biết tàng hình.”
Những ông chủ cửa hàng dưới sân khấu đang chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn cũng ngây người, trong lòng thì mắng lớn, cái quái gì vậy? Không phải là một con không có mắt, một con không có tai ư?
Gì mà không có mông, còn một con biết tàn hình cái mẹ gì chứ?
Có điều, nếu như đã nói vậy rồi thì chỉ có thể bất chấp lên sân khấu diễn mà thôi.
Những ông chủ cửa hàng mặc bộ đồ con hổ lên sân khấu: “Gừ gừ, tôi là hổ không có mông đây!”
Một ông chủ cửa hàng khác cũng giương nanh múa vuốt trên sân khấu: “Gừ tôi là hổ tàn hình đây...”
Một vài đứa nhỏ rất căng thẳng, lúc này cũng đều bị chọc cười: “Hổ không phải kêu như vậy...”
“Đây là tiếng chó kêu!”
“Đây là tiếng gấu kêu!”
Dưới sân khấu một vài ông chủ cửa hàng đang làm bạn với những đứa nhỏ, cũng đều bị chọc cho ôm bụng cười. Tìm đâu ra tiết mục tấu hài thế này vậy chứ! Có điều nhìn những đứa trẻ giống như đã thư giãn một chút và cũng lộ ra nụ cười.
Không lâu sau, một mùi hương ngào ngạt đột nhiên bao phủ khắp bên trong căn tin.
“Ăn cơm thôi...”
Lúc này những đứa trẻ đều bị tiết mục trên sân khấu hấp dẫn, đối với đồ ăn dường như không có nhiều hứng thú. Nhưng đối với những ông chủ cửa hàng mà nói, mỹ vị trọng điểm đã lên rồi.
Mùi vị càng ngày càng thơm ngát quyến rũ lòng người, khi nhìn thấy những món ăn này thì mấy ông chủ cửa hàng đều đã ngây người, hình thức đẹp mắt giống như tác phẩm nghệ thuật. Hơn nữa gần như vậy, mùi vị này càng tấn công lỗ mũi, bọn họ đều có một sự thôi thúc mãnh liệt không thể chờ được chỉ muốn thưởng thức ngay thôi. Nhưng nghĩ đến chuyện hiện giờ bọn họ đều phải ổn định lại, sau đó nói với những đứa trẻ: “Ăn cơm, ăn cơm thôi...”
Những đứa trẻ bị tiết mục thu hút, hiện tại cũng ngửi thấy mùi vị này, sau đó nhìn những đĩa đồ ăn đẹp mắt trên bàn nên đều bị những món đồ ăn này thu hút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận