Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 554: Người này sao mạnh dữ?

Ông chú bị Lâm Phàm nhấc bổng lên lập tức chửi thề: “Hiểu cái con mịa mày!”
Lâm Phàm đá cho ông ta một cước, ông chú vạm vỡ bị đá cho lộn nhào mấy vòng trên đất, gã thanh niên đen thui bên cạnh cầm lấy một chai bia hùng hổ vọt lên: “Con mẹ nó!”
Người nhỏ, vóc dáng không cao nhưng khí thế không hề yếu. Bộ dạng cầm chai bia trong rất doạ người.
Lâm Phàm nhanh chóng bắt được chai bia, ánh mắt nhìn xuống: “Cái tên nhóc ngu ngốc này, còn bày đặt Dương Tiễn với chả Hạo Thiên Khuyển, trên trán còn xăm cái này là thiên nhãn à! Tao thấy mày sau này ngay cả bạn gái cũng khó mà tìm được rồi đấy, đi trên đường cũng không sợ bị người khác cười hay sao!”
Thanh niên đen thui kia bỗng ngây người, sắc mặt trở nên dữ tợn, mặc dù không thể dựa vào chai bia được, nhưng cậu ta vẫn còn có tay. Ngay khi cậu ta vừa muốn trở tay đánh thì Lâm Phàm đã vả cho cậu ta một cái lên mặt, lực rất mạnh khiến cho cậu ta choáng váng, cả người đều ngáo ngơ, thế nhưng vẫn mạnh miệng quát lớn: “Mày đừng sỉ nhục những hình xăm này của tao. Hình xăm Nhị Lang thần Dương Tiễn này tao phải chi mấy trăm tệ mới có được, mày đừng có mà sỉ nhục hình xăm của tao, tao liều mạng với mày!”
Lâm Phàm vốn định bỏ qua cho tên này, thế nhưng nghe tên này nói vậy thì có chút sững sờ, tiếp đó hắn nhìn về phía tên nhóc này rồi vung tay xách nó lên: “Liều mạng! Tên nhóc như mày lấy cái gì để liều mạng với tao?”
“Tao…tao!” Tên thanh niên không ngờ rằng người này vậy mà lại dũng mãnh như vậy. Trong lúc nhất thời cậu ta thực sự không biết nên phải trả lời như thế nào.
Trương Dương cảm thấy choáng váng, tiếp đó kéo Hà Hiểu Minh nói: “Chú của cậu lợi hại thật đấy!”
Hà Hiểu Minh lúc này cũng đang kinh ngạc, cậu ta không ngờ rằng chú Lâm lại ngầu như vậy.
Lâm Phàm nhìn về phía mấy ông chú vạm vỡ ở phía sau nói: “Các anh thành thật một chút cho tôi. Ấy! Anh đứng lại!”
Lúc này, ánh mắt của Lâm Phàm dừng lại trên người ông chú vạm vỡ kia, khi người này phát hiện ánh mắt của Lâm Phàm thì không khỏi có chút căng thẳng. Giống như là làm chuyện gì đó trái với lương tâm, bước chân hơi di chuyển muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này.
“Ha ha! Muốn chạy sao?” Lâm Phàm trực tiếp sải bước, đạp tên này ngã nhào ra đất. Mấy gã đàn ông ở xung quanh không ngờ người này vậy mà lại dám đánh bạn của bọn họ, cho nên đều muốn liều mạng với Lâm Phàm, mà Lâm Phàm thì nhìn bọn họ nói: “Các anh tốt nhất hãy ở yên đó, người này đã phạm tội, các anh dám động thủ thì các anh sẽ là đồng phạm với hắn!”
Mấy gã đàn ông bỗng sững sờ, đột nhiên có chút do dự. Mà tên thanh niên bị Lâm Phàm đè trên đất kia cũng có chút hoảng hốt: “Tôi có thể phạm tội gì chứ? Các anh còn nhìn cái gì nữa? Còn không mau động thủ đi!”
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy không nên nói nhiều với bọn họ, đã như vậy thì đập hết một đám. Vốn còn đang nghĩ rằng đây là xã hội pháp lý, đánh người quá nghiêm trọng sợ rằng không tốt lắm, thế nhưng bây giờ không còn băn khoăn nhiều như vậy nữa rồi. Đồng thời đối với nghề nghiệp này của mình có chút bất đắc dĩ, đi đâu cũng gặp phải người gây chuyện.
Lâm Phàm chuẩn bị cho đám người này một trận, tiếp đó hắn đứng dậy, cũng không nói nhảm một câu. Trong nháy mắt hắn ra tay với mấy gã đàn ông, khiến một đám người ngã nằm ra đất, đối phương thậm chí còn không có cơ hội để phản kháng.
Những người đi đường xung quanh tất cả đều trợn tròn mắt, trong mắt bọn họ thì đây giống như là đang xem phim võ hiệp vậy, thật sự là quá dọa người rồi.
“Mẹ kiếp! Người này sao mà mạnh dữ vậy!”
“Trong nháy mắt vậy mà đã đánh cho đám người kia ngã nhào ra đất, thực sự là quá trâu bò!”
“Lợi hại! Thực sự quá lợi hại!”
Lúc này, Trương Dương lập tức tiến lên: “Chú! Chúng ta mau đi thôi!”
Hà Hiểu Minh cũng lo lắng sợ sau đó sẽ xảy ra chuyện, nếu như những người này còn có đồng bọn, đợi chút nữa tất cả đều kéo đến thì chẳng phải là to chuyện rồi sao.
“Còn đau không?” Lâm Phàm hỏi.
Hà Hiểu Minh lắc đầu: “Chú! Mặt cháu đã không còn đau nữa rồi!”
Lúc này, Hà Hiểu Minh đối với Lâm Phàm đã phục sát đất rồi, thực lực mạnh như vậy. Khi nhìn thấy đám người kia nằm trên đất, cậu ta cũng há hốc mồm, cảnh vừa rồi trong mắt cậu ta thực sự là quá kinh người.
“Ừm! Không đau là tốt rồi! Chuyện này không cần phải đi! Mọi người ở đây đợi một lát!” Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lưu Hiểu Thiên qua.
Đồn cảnh sát.
Lưu Hiểu Thiên đang bận rộn với vụ án gần đây, đang nhìn tư liệu thu thập được, bây giờ anh ta cảm thấy rất đau đầu.
“Sở trưởng! Vụ án chúng ta đang điều tra, camera xung quanh đều là làm cảnh, căn bản là không có mở, vì vậy rất khó tìm được thông tin có ích nào.” Một cảnh sát nói.
Lưu Hiểu Thiên nói: “Vậy nạn nhân có thể mô tả đại khái bộ dạng của đối phương hay không?”
Cảnh sát viên lắc đầu: “Bây giờ trạng thái tinh thần của người bị hại không ổn, chúng ta đã mời bác sĩ tâm lý đến rồi!”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu: “Vụ án này nhất định phải phá được trong ba ngày, đây là nhiệm vụ, cũng là nhiệm vụ đã được chỉ định!”
Cảnh sát viên: “Nhưng sở trưởng! Bây giờ chúng ta đến một chút tư liệu đều không có, rất khó để điều tra tiếp!”
Lưu HIểu Thiên vừa định nói, nhưng lúc này điện thoại lại reo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận