Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 688: Tổ chuyên gia

"Trên đường tôi gặp cô Vương, bây giờ đến xem tình hình như thế nào." Lâm Phàm nói, bây giờ đối với Lâm Phàm, bệnh chán ăn này không phải bệnh nan y, chữa trị rất đơn giản, nhưng hắn đang nghĩ biện pháp. Tuy nhiên đối với tình hình hiện tại thì chỉ có thể xem trước tình hình như thế nào đã.
Chủ nhiệm Chương lắc đầu: "Tình hình rất tệ. Vương Lily là người mắc bệnh chán ăn nghiêm trọng nhất trong bệnh viện của chúng tôi. Hơn nữa thân thể hiện tại của cô bé đã ở mức nguy kịch, nếu không được điều trị hiệu quả, sợ rằng..."
Lời tuy chưa nói hết nhưng tất cả mọi người đều hiểu, chính là không cứu nổi.
Bây giờ dì Vương đã quen rồi, bà ấy từ hi vọng đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến hy vọng. Thời gian dần trôi qua bà ấy cũng dần chết lặng, bất kể tình huống cuối cùng như thế nào thì bà ấy đều có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ, bà ấy thầm nghĩ mình làm hết khả năng của mình để phục hồi sức khỏe cho con gái.
Trong phòng bệnh.
Lâm Phàm nhìn Vương Lily nằm trên giường, mệt mỏi uể oải đang nhắm mắt ngủ, lông mày hơi nhíu chặt lại. Nếu hắn nổi nóng một chút, một chiêu có thể sẽ mang cô bé đi.
Nhưng hiện tại nhìn qua có chút đáng thương, nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét.
"Chủ nhiệm Chương, dựa theo tình hình hiện tại, ông cảm thấy có thể trụ được bao lâu?" Lâm Phàm hỏi.
Chủ nhiệm Chương suy nghĩ một chút nói: "Dựa theo tình hình hiện tại, nhiều nhất là một tháng. Nếu như có thể ăn uống có chất dinh dưỡng thì có thể từ từ tốt lên nhưng tình hình của Vương Lily quá nghiêm trọng. Ngay cả cháo cũng nuốt không trôi, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì tính mạng, thể lực đã thấp đến trình độ kinh người rồi.”
Lúc này, Lương Viện ở bên cạnh nói: "Chủ nhiệm, người của tổ chuyên gia đã tới rồi."
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn chủ nhiệm Chương, không biết chuyện tổ chuyên gia là gì, chủ nhiệm Chương giải thích: “Chuyện của Vương Lily đã được các phóng viên truyền ra ngoài, ảnh hưởng trên mạng rất lớn. Hơn nữa điều kiện của gia đình Vương Lily không tốt, trên mạng đã tiến hành quyên góp quỹ, tổ chuyên gia này là chuyên gia từ trung tâm nghiên cứu bệnh chán ăn. Họ rất am hiểu căn bệnh này, vì vậy họ đã đến đây xem xét, xem có thể làm giảm các triệu chứng hay không. Tôi đi tiếp đón trước, Lâm đại sư chúng tôi đi trước."
Lâm Phàm gật đầu: "Được."
Giờ phút này trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Phàm và dì Vương. Lúc này dì Vương đang lau nước mắt một mình, nước mắt đã cạn khô, nhìn con gái đang nằm trên giường bệnh thì trong lòng bà ấy cũng đau.
Lâm Phàm đi tới, đặt một tay lên cổ tay của Vương Lily để kiểm tra tình hình cụ thể.
"Ông chủ nhỏ, cậu đây là..."
Lâm Phàm xua tay, ý bảo im lặng, cả nước người mắc loại bệnh đến mức nghiêm trọng thế này không có nhiều. Nếu có thì cũng chỉ là triệu chứng sơ kỳ, nếu điều chỉnh tốt thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng phát triển đến tình trạng như Vương Lily, có thể nói chẳng khác là tìm đường chết.
Đối với một số người do áp lực công việc cao, khi phát hiện mình mắc bệnh chán ăn thì đầu tiên phải chủ động phục hồi cơ thể, tích cực phối hợp với bác sĩ điều trị thì sẽ khỏi bệnh trong thời gian ngắn.
Nhưng giống như thế này, có thể thấy là đã không thể xuống giường, trường hợp thế này ít càng thêm ít.
Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Minh Thanh: "Minh Thanh, tôi đang ở bệnh viện XX, ông qua đây một chuyến đi."
Hắn gọi cho Triệu Minh Thanh, bảo ông ta đến xem một chút, với tình hình hiện tại của Vương Lily thì dùng thuốc tây điều trị không phải là không thể. Thế nhưng với thể chất hiện tại đã không thể chịu được tác dụng của thuốc, nếu điều trị bằng thuốc Trung Y thì có thể nhẹ hơn một chút.
Tất nhiên, đây coi như là lần đầu tiên cùng Triệu Minh Thanh thực hành, mở ra chương trình dạy mới.
Triệu Minh Thanh đang chuẩn bị đến học viện, bây giờ nhận được điện thoại của lão sư nên ông ấy lập tức đổi ý, đến học viện sao quan trọng bằng đến chỗ của lão sư.
Ông ấy vừa nghe đến hai chữ 'bệnh viện', trong lòng chợt run lên, chẳng lẽ lão sư đích thân dạy mình sao? Ngẫm lại đúng là có chút kích động.
...
Trong mắt dì Vương, Lâm đại sư cũng không phải là bác sĩ, bà ấy không biết Lâm đại sư đang làm gì. Bây giờ, bà ấy đều đã đặt hết hy vọng vào tổ chuyên gia.
Lâm Phàm đứng sang một bên, đợi Triệu Minh Thanh đi tới, chuyện này cần phải thương lượng với Triệu Minh Thanh. Nếu đơn độc chữa sợ là sẽ phát sinh chuyện không may, dù sao chuyện này cũng có ảnh hưởng rất lớn, nhưng nếu điều chế ra thuốc chữa, vẫn có thể thực hiện được.
Bệnh chán ăn này không giống như bệnh nan y, chỉ có thể dựa vào tự tay hắn chữa trị, có thể điều chế một số loại thuốc đặc trị để chữa trị là tốt nhất. Tuy không phải là thuốc uống một lần là khỏi, nhưng nhất định có thể chữa khỏi.
Lúc này, ở bên ngoài có một đám người đi tới.
Lâm Phàm liếc nhìn, người đi cùng với chủ nhiệm Chương là một người đàn ông trung niên, nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi. Ở đằng sau ông ta là một nhóm người có lẽ là nhân viên trong tổ chuyên gia.
"Chuyên gia Thường, đây là mẹ của Vương Lily." Chủ nhiệm Chương giới thiệu, sau đó nhìn bà Vương nói: "Đây là chuyên gia Thường, tổ trưởng tổ chuyên gia của trung tâm nghiên cứu bệnh chán ăn ở Hải Thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận