Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1209: Hỗ trợ lẫn nhau

Lúc này, Vân Tuyết Dao bỗng nhiên nở nụ cười, nắm lấy tay Lâm Phàm. Đối với hắn, chuyện này cũng quá trực tiếp rồi đấy! Ít nhất cũng phải nói một câu hoặc hỏi hắn có đồng ý hay không đã chứ. Làm gì có chuyện vừa mở cửa đã vào thẳng câu chuyện như vậy rồi.
Bản thân hắn cũng không phải là loại người đó.
“Vậy thì tốt quá! Anh Lâm, tối nay em gái và em trai của tôi vừa trở về. Cảm thấy khá ngứa tay nên muốn đánh mạt chược, bây giờ chúng tôi có 3 người rồi, còn thiếu 1 người nữa, anh có thể đến chơi cùng được không?” Vân Tuyết Dao vô cùng vui vẻ, vấn đề này cũng không cần hỏi nhiều. Bởi trong mắt cô, người lợi hại như anh Lâm thì sao có thể không biết chơi mạt chược được.
Chỉ sợ đến lúc đó, mấy người các cô mới là người bị thua hết ấy.
“Hả?” Lâm Phàm sững sờ, không dám tin, sau đó lẩm bẩm nói: “Là chơi mạt chược sao?”
“Đúng vậy! Nếu không anh nghĩ là việc gì vậy?” Lúc nói lời này, sắc mặt của Vân Tuyết Dao hơi ửng đỏ, trong lòng cũng thầm nghĩ: “Anh Lâm thẳng thắn quá! Chúng ta vừa mới quen nhau chưa được bao lâu, sao có thể xảy ra chuyện đó được. Nhưng nếu thật sự muốn, không biết bản thân mình có thể từ chối hay không, hoặc nếu như từ chối thì có ổn lắm không?”
Lúc ở trong nhà, Vân Tuyết Dao không kiên cường giống như lúc ở bên ngoài.
“Không, không có, tôi tưởng cô có việc gì gấp thôi.” Hắn không muốn đối phương hiểu lầm, bản thân là Lâm đại sư ở phố Vân Lý, có hàng trăm vạn người hâm mộ thì sao có loại ý nghĩ như vậy được.
Hơn nữa, điều khiến Lâm Phàm khó hiểu chính là, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra kể từ khi hắn đến Hào Giang vậy? Tại sao sau khi gặp được Vân Tuyết Dao, bản thân luôn nghĩ đến những chuyện mà trước đây chưa từng nghĩ tới.
Rất tà ác!
“Vậy chúng ta nhanh chút, bọn họ đều đang đợi đợi chúng ta.” Vân Tuyết Dao cũng không đợi Lâm Phàm nói thêm điều gì thì đã vội vàng lôi kéo hắn đi về phía trước.
Lâm Phàm nhìn theo bóng lưng Vân Tuyết Dao rồi lắc lắc đầu, ngày mai hắn vẫn nên về Thượng Hải càng sớm càng tốt. Ở lại mảnh đất Hào Giang này quá nguy hiểm và có quá nhiều cám dỗ khó cưỡng, Thượng Hải vẫn là nơi tốt nhất.
Mãi cho đến 4 giờ sáng.
Lâm Phàm cho rằng chỉ cần chơi một lúc là sẽ kết thúc, nhưng không ngờ lần chơi này lại kéo dài mãi không dứt. Nếu hắn không nói cần phải nghỉ ngơi thì có lẽ còn chơi đến tận khi trời sáng.
Về đến phòng, nằm ở trên giường, Lâm Phàm sờ lên khuôn mặt hơi đỏ của mình, cả ngày hôm nay toàn nghĩ mấy thứ linh tinh.
Ở một gian phòng khác.
Em gái của Vân Tuyết Dao, là người cùng cha khác mẹ với cô. Thế nhưng xuất thân không được tốt, cô ấy là con riêng ở bên ngoài, sau đó được đưa về nhà. Vân Tuyết Dao cũng không vì thế mà bắt nạt hay ghẻ lạnh đối phương. Ngược lại, quan hệ của hai người rất tốt, giống như chị em gái ruột thịt.
“Chị này, chị thích Lâm đại sư đúng không?” Vân Hương trêu ghẹo hỏi.
“Trẻ nhỏ thì biết gì mà nói, ngủ đi!” Vân Tuyết Dao liếc một cái, che kín chăn mền, tiến vào mộng đẹp. Nhưng khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, khóe miệng cô khẽ cười rồi cuối cùng ngủ thiếp đi.
......
Hôm sau.
Tại sân bay.
Lâm Phàm giơ tay về phía mọi người: “Nếu lần sau có cơ hội đến Thượng Hải, tôi sẽ tiếp đón mọi người.”
Vân Tuyết Dao vẫy tay, trong mắt đều là suy nghĩ không muốn: “Anh Lâm, tạm biệt!” Trong lòng suy nghĩ không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Diệp Chân Minh cảm kích nói: “Lâm đại sư, thực sự cảm ơn anh rất nhiều!”
Lần này, mặc dù thời gian ở lại chỉ có mấy ngày, thế nhưng thu hoạch lại khá ổn. Hắn sờ tấm thẻ trong túi, suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Kiếm tiền như vậy thật đơn giản làm sao!
Chỉ cần lật một lá bài đã kiếm được 10 triệu.
Khi chưa có Bách khoa toàn thư, mục tiêu duy nhất của Lâm Phàm chính là cố gắng kiếm tiền. Nhưng kể từ khi nhận được Bách khoa toàn thư, hắn phát hiện, tiền thực sự rất dễ kiếm, điều này khiến hắn không còn động lực nữa.
Không có áp lực chút nào, khiến cho người ta mê muội mất cả ý chí!
Lâm Phàm thấy rằng, hắn vẫn nên làm tốt việc của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Bởi vì đối với hắn, đây mới là chuyện có động lực lớn nhất.
Tại phố Vân Lý!
Điền Thần Côn ngồi ngoài cửa hút thuốc: “Haizz, không biết tên nhóc kia đi Hào Giang làm cái gì mà không dẫn ông đây theo vậy? Đúng là khác người, chưa gặp ông chủ nào lạ đời như thế, không biết dẫn nhân viên ra ngoài ngắm nhìn thế giới gì cả.”
Ngô U Lan cười nói: “Anh Lâm đi ra ngoài là có chuyện cần làm, có phải đi du lịch đâu!”
Điền Thần Côn lắc đầu bất đắc dĩ: “Lão Ngô này, không phải tôi nói ông đâu, nhưng ông nuôi con gái không công rồi đấy, còn chưa gả mà đã một lòng theo người ta rồi. Sau này, tôi thấy ông vẫn nên sống cùng với tôi đi, cũng dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau.”
Triệu Chung Dương cười nói: “Thần côn, hỗ trợ chỗ nào vậy?” Vẻ mặt rất gợi đòn, đồng thời còn nhấn mạnh hai chữ “hỗ trợ”.
Điền Thần Côn cười mắng: “Bây giờ thằng nhóc nhà cậu không còn an phận như xưa nữa, biến thành lưu manh rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận