Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 552: Hà Hiểu Minh đến cám ơn

Ngô U Lan tiếp lời: “Anh thực sự không theo kịp thời đại rồi, mục đích của Sáp Đao giáo chính là không cần rõ chân tướng chỉ cần đoàn kết lấy lòng phụ nữ. Bọn họ âm thầm cài cắm người vào, chương trình gameshow này cũng có hai thành viên nòng cốt của Sáp Đao giáo, mấy người nữ tham gia chương trình này xem ra là sẽ thê thảm rồi!”
Lâm Phàm ngây người: “Trời ạ! Sớm biết tôi đã không đồng ý rồi! Có điều, đã đồng ý với người ta rồi, cũng không thể đổi ý được!”
Điền Thần Côn cười nói: “Khi nào thì bọn họ qua đây, tôi vừa tra một chút rồi, có mấy người là nữ ngôi sao chân dài lắm đó, còn vô cùng xinh đẹp!”
“Đi ra chỗ khác! Già mà không nên nết! Tư tưởng tà ác lắm rồi đó!” Lâm Phàm cười mắng.
Mà đúng lúc này, Ngô U Lan đột nhiên kinh ngạc hô to: “Lâm đại sư! Anh mau xem Weibo đi, Weibo của sở thể thao lên tiếng rồi này. Họ nói anh suy nghĩ không chín chắn, không phù hợp với yêu cầu của bọn họ!”
Lâm Phàm nghe thấy những lời này nhất thời không thể nhịn được, sau đó mở điện thoại ra xem Weibo. Quả nhiên là vậy, sau đó không thể nhịn được cũng thuận tiện đăng một bài lên Weibo.
“Đừng ở đó mà to mồm, là tôi từ chối các người đừng có mà bóp méo sự thật!”
Sau khi đăng xong bài đăng đó, Lâm Phàm không quan tâm nữa. Loại chuyện nhỏ như thế này giao cho fan trung thành của mình đối kháng đi. Bây giờ nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi cũng không có chuyện gì nữa nên cũng lười cùng đối phương giao lưu thêm.
Ngày hôm sau.
Sáu giờ tối.
Khi Lâm Phàm chuẩn bị rời cửa hàng.
Hà Hiểu Minh xuất hiện trước mặt Lâm Phàm: “Chú!”
Lâm Phàm vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Hà Hiểu Minh: “Nhóc con, sao cậu lại đến đây?”
“Chú! Hôm nay cháu muốn mời chú ăn cơm!” Hà Hiểu Minh đứng trước cửa nói.
Chuyện kia cũng đã cách một khoảng thời gian rồi, bây giờ cậu ta đang cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về tương lai phía trước. Mặc dù ở trong xưởng có chút vất vả nhưng cậu ta từ đó cũng có nhận thức về cha mình, lúc trước ông ấy chắc chắn cũng đã vất vả như vậy. Thậm chí còn vất vả hơn mình gấp trăm ngàn lần, bởi vậy cậu ta rất kiên nhẫn, nhất định có thể làm nên sự nghiệp sau này.
Mà gần đây Hà Thừa Hàn rất sảng khoái, con trai đột nhiên hiểu chuyện, chuyện này còn vui vẻ hơn so với chuyện làm ăn. Đương nhiên, tất cả ân tình này chắc chắn đều phải ghi nhớ trên người Lâm đại sư, nếu như không phải là Lâm đại sư giúp đỡ thì con trai mình cũng không biết bao giờ mới có thể hiểu chuyện được.
“Nhóc con cậu tự chơi đi, thế giới của người lớn, cậu đừng tham gia làm gì!” Lâm Phàm xua tay.
Hà Hiểu Minh lập tức tiến lên phía trước nói: “Chú! Chú đừng như vậy! Cháu là thật lòng đó, chú đồng ý lần này đi! Trước đây cháu không hiểu chuyện, đối với chú không chút tôn kính. Bây giờ cháu hiểu chuyện rồi, sự sùng bái của cháu đối với chú giống như nước sông cuồn cuộn không ngừng. Chú cho cháu cơ hội thể hiện lần này đi!”
Lâm Phàm nhìn Hà Hiểu Minh mà Hà Hiểu Minh ngẩng đầu lên nói: “Chú! Cháu là thật lòng đó!”
“Được rồi! Nếu như nhóc con cậu có lòng như vậy, chú đây miễn cưỡng đồng ý vậy, đi đâu đây?” Lâm Phàm hỏi.
Hà Hiểu Minh liền cười nói: “Chú! Đi xe cháu đi, cháu cũng gọi thêm mấy đứa bạn nữa rồi!”
“Cậu còn có bạn nữa hả?” Lâm Phàm ngạc nhiên.
Hà Hiểu Minh cười tươi rói: “Thật ra là cũng có!”
Lần này Lâm Phàm không tự mình lái xe mà đi xe cùng với Hà Hiểu Minh, mặc dù bây giờ đã học được một bài học. Thế nhưng xe của Hà Hiểu Minh vẫn rất hợp phong cách. Lúc trước chia tay với cô bạn gái, Hà Hiểu Minh đã chuẩn bị để làm một người tốt. Dù sao bây giờ vẫn còn nhỏ, bản thân còn đang phát triển, mất mát quá nhiều tinh hoa đối với bản thân là không tốt, hiện tại không thích hợp để nói về bạn gái.
Sau khi lấy lại được cuộc sống mới, cậu ta phát hiện tầm nhìn của bản thân đối với mọi thứ đều thay đổi, hiểu được tất cả, cảm thấy thế giới này tràn đầy ánh sáng.
Khi đến địa điểm cần đến, Lâm Phàm hỏi: “Cậu đưa tôi đến đây sao?”
Phía trước là một quán ăn ngoài trời, hắn vốn nghĩ rằng Hà Hiểu Minh sẽ đưa mình đến một nơi cao cấp, nhưng mà không ngờ rằng sẽ là chỗ này.
Hà Hiểu Thiên cười nói: “Chú! Con làm việc được mấy ngày, tạm ứng trước được ít tiền lương, cho nên mời chú và bạn cháu đến đây ăn một bữa. Bình thường cháu với các bạn cháu khi không có việc gì đều sẽ đến chỗ này, người ở đây đối với chúng cháu rất quen thuộc.”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Được rồi! Vậy thì ở đây cũng được!”
Hà Hiểu Minh lén lén lút lút nói: “Thật ra bây giờ cháu không cần tiền của cha cháu nữa rồi! Bản thân cháu đã bắt đầu kiếm được tiền rồi!”
“Không cần tiền của cha cậu, vậy mà còn lái chiếc xe này sao? Tiền xăng xe có đủ không?” Lâm Phàm cười nói.
Hà Hiểu Minh lắc đầu: “Cái đó không tính! Nhà cháu không có cái xe nào rẻ cả, cha cháu cũng bảo rồi, phương tiện di chuyển bên ngoài tính là tài sản gia đình, không tính là tài sản của cá nhân cháu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận