Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1121: Lại một tác phẩm đỉnh cao

Bên ngoài.
“Các người xem, Lâm đại sư lại đang trầm ngâm nữa rồi.”
“Đây không phải là trầm ngâm mà đang làm công tác chuẩn bị tinh thần, trấn an tâm hồn, để tâm trạng ở trạng thái ổn định để có thể vẽ liên tục đến khi hoàn thành.”
“Nhìn Lâm đại sư sáng tác giống như đang thưởng thức một môn nghệ thuật vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến quá trình vẽ tranh cũng khiến người ta xem đến thoải mái như vậy."
“Xem ra bức tranh khổng lồ ngày hôm qua đã làm cho Lâm đại sư rất mệt rồi, bức tranh lần này nhỏ hơn bức ngày hôm qua rất nhiều nha.”
“Đây không phải là nói nhảm sao? Sức lực có hạn, Lâm đại sư cũng không phải là siêu nhân thì làm sao có thể không mệt được chứ.”
“Thật đáng kính nể... vì chuẩn bị cho triển lãm tranh quốc tế lần này đã khiến Lâm đại sư rất mệt mỏi.”

Trong phòng.
Lâm Phàm đang suy nghĩ xem hôm nay sẽ vẽ cái gì, sau khi nghĩ đi nghĩ lại hắn quyết định cứ tùy tiện vậy.
'Bộ Liễn Đồ’ nó có câu chuyện lịch sử, câu chuyện kể về vua Thổ Phiên là Tùng Tán Cán Bố vì ngưỡng mộ nền văn minh của Đại Đường nên phái sứ giả Lộc Đông Tán đến Trường An thăm hỏi, mà bức tranh này mô tả đúng cảnh sứ giả vào chầu Đường Thái Tông.
Hắn đã điều tra qua, nền văn minh ở chỗ của hắn cũng tương tự trong bách khoa toàn thư, hoặc là không có chỗ nào khác nhau nhưng có một số thứ lại chưa từng xuất hiện.
Hơn nữa, cảnh này được ghi chép lại trong “Đường triều sử ký" nhưng lại không có tranh vẽ.
Cho nên sao chép bức tranh trong bách khoa toàn thư này ra ngoài, tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Huống hồ với khả năng vẽ tranh của Lâm Phàm bây giờ thì còn tốt hơn rất nhiều so với bức tranh bách khoa toàn thư, nó sẽ càng thêm sinh động hơn và có nhiều ý cảnh hơn.
Cái này đã vượt qua mọi tri thức của Quốc họa.
Nâng cao tinh thần, nhấc bút lên, nước chảy mây trôi, một mạch liên tục không hề dừng lại chút nào.
Các đại sư ở bên ngoài hiệp hội đều nín thở, không dám phát ra tiếng động nào.
Nếu quấy rầy đến Lâm đại sư, vậy thì tất cả bọn họ đều là tội nhân.
Đối với bọn họ mà nói, Lâm đại sư chính là một đại sư thần thánh của Quốc họa, toàn bộ thành viên của hiệp hội cộng lại cũng không thể đuổi kịp hắn.
Cũng không biết rốt cuộc Lâm đại sư đã luyện tập như thế nào, nhưng khi so sánh quả thật khiến cho người ta liền cảm thấy tuyệt vọng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dù là đợi bao lâu bọn họ cũng sẽ không rời đi, nhưng lần này tốc độ sáng tác rất nhanh, không lâu như ngày hôm qua.
Vứt bút, rời đi.
Lâm Phàm: “Các người cứ từ từ xem, tôi rút lui trước.”
Mọi người không nói thêm gì , đưa mắt nhìn Lâm Phàm rời đi, sau đó như ong vỡ tổ đi vào.
Sau đó thèm thuồng tới gần bức tranh, bọn họ muốn thưởng thức tác phẩm thứ hai này.
Khi nhìn thấy tác phẩm, tất cả mọi người đều kinh sợ, tất nhiên sự khiếp sợ này không chấn động như ngày hôm qua nhưng cũng khiến trong lòng mọi người không thể nào bình tĩnh được.
“Tranh đẹp.”
“Đúng là có một không hai.”
“So với ‘Lạc Thần phú đồ’ của ngày hôm qua thì bức tranh này mặc dù bố cục không lớn. Thế nhưng cũng là một tác phẩm có trình độ cao.”
Trịnh Trọng Sơn nhìn không rời mắt, giống như rơi vào trầm tư: “Các người nhìn kỹ xem, có thấy bức tranh này giống với bức tranh hôm qua hay không, đều đang diễn đạt lịch sử?”
Nghe được lời này của hội trưởng, mọi người mới phản ứng lại.
Đào Thế Cương kinh sợ hô một tiếng: "Đây hình như là cảnh sứ giả của Thổ Phiên Vương được phái đến bái kiến Đường Thái Tông, trên sử ký có ghi lại.”
"Đúng, không sai, không ngờ Lâm đại sư lại vẽ ra tình cảnh này, chuyện này... Chuyện này chưa có ai...”
“Mặc dù biểu ngữ không lớn nhưng mọi người nhìn cách ăn mặc, biểu lộ của các nhân vật trong đó cùng với chi tiết bức tranh có thể nói là đỉnh cao đó nha.”
“Đây cũng là một kiệt tác có thể được lưu truyền lại đời sau…"
Tất cả mọi người đều kinh sợ, mặc dù nó có chỗ chênh lệch với ‘Lạc Thần phú đồ’ kia nhưng khi so với những tác phẩm khác, tác phẩm này cũng đã là kiệt tác đỉnh cao. Hơn nữa nhân vật trong đó vô cùng sinh động, dựa vào thực lực của bọn họ sẽ không có cách nào vẽ ra một bức tranh như vậy.
Có lẽ trên thế giới chỉ có một minh Lâm đại sư có thể vẽ ra được.
Trong lòng Trịnh Trọng Sơn run lên, ông ấy đã nghĩ đến cảnh tượng diễn ra vào ngày triển lãm tranh quốc tế, thậm chí còn có chút mong chờ ngày đó đến nhanh một chút.
“Liên hệ với công ty bảo hiểm để họ cho thêm người đến đây, những bức tranh này phải được bảo vệ ở mức tốt nhất, nhất định không thể để nó có bất kỳ vấn đề gì, cho dù là một chút cũng không được.” Trịnh Trọng Sơn nói.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của hội trưởng, cho dù tốn bao nhiêu tiền để bảo vệ những kiệt tác này thì cũng đáng giá. Nhất định không thể để những bức tranh này xuất hiện một chút vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận