Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 627: Nữ cường

Trong phòng bếp.
Lâm Phàm cố gắng làm một món rồi lại một món, mùi thơm của thức ăn tràn ngập không gian bếp. Lúc nhân viên công tác trong Viện phúc lợi ngửi được mùi này cảm giác đứng trong bếp cũng là một loại hành hạ, mỡ treo mà heo nhịn đói thì đúng là muốn hành chết con người ta.
Lúc này bên ngoài vang lên những tiếng thán phục.
“Ngon dữ vậy trời!”
“Cả đời tôi chưa từng được ăn ngon như thế này.”
Vương Minh Dương thấy cảnh này, miệng nở nụ cười: “Tôi đã nói rồi, tay nghề của Lâm đại sư không phải bình thường. Sau này muốn ăn chỉ có thể đến đây thôi, mà này, mấy người từ từ thôi. Đây là đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, mấy người ăn hết rồi tụi nhỏ lấy gì ăn hả?”
Mấy đứa bé trơ mắt nhìn nhóm người: “Chú ơi, con cũng muốn ăn.”
“Dì ơi, con chưa ăn được miếng nào.”
“Ha ha…”
Trong phòng ăn, tiếng cười vang lên khắp nơi. Bọn trẻ từ từ bước ra khỏi cuộc sống tối tăm khi xưa, bắt đầu tiếp đón tương lai rộng mở.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Lâm Phàm có hơi mệt mỏi, hắn đi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Từ phía sau Hà Thừa Hàn đi đến: “Lâm đại sư, anh cũng hút thuốc à?”
Lâm Phàm cười nói: “Đâu có, bình thường tôi không hút, khi nào mệt mỏi mới hút một điếu. Anh ra đây làm gì? Sao không ở trong ấy chơi đùa với bọn họ?”
Hà Thừa Hàn nói: “Tôi đến cảm ơn anh, chuyện của con tôi lần trước cũng nhờ có anh giúp đỡ.”
Lâm Phàm cười khoát tay nói: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”

Nhưng lúc nào, bên ngoài Viện phúc lợi trẻ em.
Một chiếc xe hơi dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước từ trong xe ra, đồng thời còn mấy chiếc xe thương vụ phía sau theo đến. Trên xe có mấy bảo vệ bước xuống, những bảo vệ này là những người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Kim Dương vẫn khăng khăng canh giữ ở cửa Viện phúc lợi trẻ em, thấy người đến hắn lập tức xuống xe, đến cạnh người phụ nữ trung niên: “Chị Chương.”
Chị Chương không nói gì, nhìn có vẻ rất khí thế, giống như là một nữ cường nhân, tiếp đó thì lên tiếng nói: “Mấy người gây ra chuyện gì thế này? Không biết mình là người của công chúng à? Làm chuyện như vậy, cậu phải biết sẽ gây ra họa gì chứ, đồng thời cũng sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ với công ty. Bây giờ người đó còn bên trong hay không?”
Kim Dương gật đầu: “Dạ, hắn ta vẫn còn trong đó.”
Chị Chương liếc nhìn Kim Dương: “Tôi sẽ xử lý chuyện này, nhưng nói thế nào cũng phải giải thích rõ ràng.”
“Chị Chương, tôi không phục, không thể xử lý đơn giản như vậy được.” Kim Dương nói.
Chị Chương: “Chuyện này lát nữa tính sau, nhưng mà cậu cứ yên tâm, cậu là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, công ty sẽ không để cậu thiệt thòi.”
Có lời này của chị Chương, Kim Dương rất yên tâm. Người khác không biết chị Chương là ai nhưng bọn họ biết, đây chính là chị lớn trong giới, giao thiệp rất rộng rãi.
Lâm Phàm trò chuyện với Hà Thừa Hàn, dù hai người không có quan hệ lợi ích với nhau nhưng Hà Thừa Hàn rất khâm phục năng lực của Lâm Phàm, hơn nữa anh ta nhận tin từ Vương Minh Dương biết rằng Lâm đại sư muốn tiếp nhận Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, hành động này khiến Hà Thừa Hàn vô cùng ngưỡng mộ.
Đây là loại công việc bỏ công nhưng không có thu hoạch, hơn nữa việc này tiêu hao tiền bạc cực kỳ lớn. Dù sao nuôi ăn cho mấy trăm con người, chưa kể những vấn đề khác, khoản tiền này không phải là vài đồng bạc lẻ mà là thuộc dạng có ra mà không có vào. Nếu không có sự hỗ trợ của chính phủ, người bình thường không dám làm chuyện này.
Thử nhìn xem những người giàu nổi tiếng có ai làm chuyện tốn công tốn của mà không có chút lợi lộc nào như vầy không? Dù sao có mấy người chịu làm chuyện không có lợi cho mình chứ?
Nhưng mà, bây giờ anh ta rất nể phục Lâm Phàm, hắn dám đứng ra gánh vác, hơn nữa còn không hề do dự.
Lâm Phàm dụi tàn thuốc đi, ném vào trong thùng rác: “Vào trong thôi.”
“Khoan đã.” Hà Thừa Hàn định gật đầu bỗng nhìn thấy có mấy người vào cửa, lập tức tươi cười: “Ồ, lạ thật. Cô ấy đến đây làm gì nhỉ?”
Lâm Phàm ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trong đó có cái tên minh tinh mình vừa mới dạy dỗ khi nãy, xem ra người đến không hề có ý tốt lành gì: “ Ông quen à?”
“Coi như có biết qua, nhưng không quen.” Hà Thừa Hàn nói: “Người phụ nữ đi đầu là một nữ cường nhân chỉ tập trung vào ngành giải trí nhưng khá có số má ở Thượng Hải. Trong tay cô ta có rất nhiều nghệ sĩ nổi danh và các tiểu thịt tươi, không biết vì sao lại đến đây? Bình thường những nơi cô ta xuất hiện không phải tiệc rượu cao cấp cũng là các hoạt động thương mại.”
Lâm Phàm cười cười: “Hóa ra là đến kiếm chuyện à?”
Hà Thừa Hàn ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm: “Sao anh nói vậy?”
Lâm Phàm bình tĩnh đáp: “Nhìn thấy người đàn ông kế bên cô ta không? Đó là Kim Dương, một minh tinh mới bị tôi dạy cho một bài học. Tôi cho người lột sạch quần áo gã ta. Tôi nghĩ người phụ nữ này là do gã ta gọi đến để tính sổ với tôi.”
Hà Thừa Hàn sững sờ nhìn Lâm Phàm: “Lợi hại, nhưng Lâm đại sư cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây bảo đảm anh sẽ không thiệt thòi đâu. Dù cô ta có mạnh mẽ thế nào đi nữa thì nhưng tôi cũng không sợ, lát nữa để tôi ngăn họ lại. Nếu tôi không giải quyết được thì gọi mọi người đến.”
Lâm Phàm cười nói: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Hà Thừa Hàn phất tay: “Không phải, để tôi giải quyết chuyện này cho. Người phụ nữ này tên Chương Tuệ, không phải là một người phụ nữ bình thường đâu, nghe nói có chỗ dựa rất lớn, không dễ đối phó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận