Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 681: Cầu tranh

Đào Thế Cương chắp tay nói: "Đây là bạn tốt tri kỷ của tôi Nguyệt Thu Cư Sĩ, hôm qua chúng tôi thấy được bức tranh trên phát sóng trực tiếp kia trong lòng kinh động như gặp thiên nhân. Vì vậy mới ngồi máy bay ngay trong đêm từ thủ đô đến đây muốn một lần được gặp Lâm đại sư."
Nguyệt Thu Cư Sĩ bên cạnh nhìn Lâm Phàm, nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, tuổi còn trẻ nhưng đã có năng lực đến thế này quả thật không giống với người thường.
Triệu Minh Thanh đứng ở một bên: "Lão sư, nếu khách đã đến đây rồi vậy thì tiếp đãi khách trước đã."
Đào Thế Cương và cư sĩ Nguyệt Thu đều sững sờ có chút ngạc nhiên nhìn Triệu Minh Thanh, người này tuổi tác so với bọn họ không chệnh lệch bao nhiêu đâu, sao lại gọi người trẻ tuổi này là lão sư chứ?
Đào Thế Cương hiếu kỳ hỏi: "Hai người là?"
Triệu Minh Thanh thật ra không cảm thấy có vấn đề gì, cười nói: "Đây là lão sư của tôi."
Đào Thế Cương và Nguyệt Thu Cư Sĩ hai mặt nhìn nhau, ngay từ đầu bọn họ còn tưởng người cùng tuổi với bọn họ là lão sư của vị Lâm đại sư này. Không ngờ hiện giờ tình huống lại ngược lại. Có điều bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, lần này mục đích chủ yếu bọn họ đến đây là muốn cùng Lâm đại sư thảo luận nghiên cứu một phen.
Triệu Minh Thanh thì không hiểu lắm về quốc họa, lúc này ông chỉ đứng một bên nhìn lão sư cùng hai người này nói chuyện rất vui vẻ không khỏi ngạc nhiên. Hai người này là hội viên hiệp hội quốc họa, theo cái nhìn của ông thì sợ rằng hai người này trong hiệp hội cũng có địa vị không thấp. Nhất là cái người tên Nguyệt Thu Cư Sĩ muốn mở triển lãm tranh kia, người có thể tổ chức triển lãm tranh trong hiệp hội thì đều là người rất có địa vị. Hơn nữa họa sĩ xuất sắc không phải là dạng người bình thường, bằng không sẽ không ngại đem tác phẩm của mình ra triển lãm đâu.
Hơn nữa ông phát hiện một số vấn đề mà lão sư của mình nói tới quả nhiên khiến cho hai người này có giác ngộ sâu sắc, giống như học được thêm kiến thức mới vậy. Điều này không thể không nói, học vấn của lão sư quả thật khiến cho người ta thán phục.
Lúc này, ông lại nghĩ đến chuyện bái sư, nếu như không phải là lão sư có tính tình ôn hoà, không thích so đo những thứ này thì mình cũng không có cơ hội bái sư được, sợ rằng đây là tổn thất cực lớn.
Lúc này bọn nhỏ rất yên tĩnh, tất cả đều đang ở đó vẽ tranh. Mặc dù vẽ không giống gì cả nhưng trong lòng những đứa trẻ có thế giới quan và có cách nghĩ riêng của bọn chúng.
“Sự am hiểu của Lâm đại sư đối với quốc họa khiến hai người chúng tôi thực sự cảm thấy không bằng. Không ngờ rằng trong giới quốc họa vậy mà lại có nhân vật như Lâm đại sư, quả thực là tre già măng mọc không thể sánh bằng, đúng là không thể sánh bằng!” Trong khoảng thời gian mà Đào Thế Cương cùng Lâm Phàm trao đổi, ông ta đã hiểu được Lâm đại sư này không giống như người tầm thường. Khái niệm so với bọn họ còn cao hơn không ít, hơn nữa còn có không ít khái niệm rất mới lạ, cũng là lần đầu bọn họ nghe đến.
Nguyệt Thu Cư Sĩ ngồi bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Lâm đại sư! Không biết khẩu quyết về quốc hoạ kia cậu có thể đọc lại một hai lần hay thông. Khẩu quyết về hội hoạ này đối với người mới mà nói thì chính là bảo vật hiếm có. Mà đối với chúng tôi mà nói cũng làm thay đổi nhận thức trong giới.”
Lâm Phàm cười to nói: “Không thành vấn đề, cái này cũng không có gì quan trọng, nhóc mập mạp tới đây nào.”
Nhóc mập mạp trên mặt dính đầy mực, nó thả cây bút vẽ trong tay xuống, thân hình béo nút chạy tới, dùng tay quẹt nước mũi nói: “Lão sư! Thầy gọi con…”
“Ừm!” Lâm Phàm xoa xoa đầu Nhóc mập nói: “Con đọc lại khẩu quyết cho hai ông đây nghe nào!”
Lâm Phàm phát hiện khả năng ghi nhớ của tên nhóc mập này rất tốt, mình mới dạy cậu nhóc ba lần mà cậu bé đã nhớ rồi. Dùng ngôn ngữ bây giờ mà nói đây chính là có năng lực đọc đến đâu nhớ đến đấy.
Nhóc mập khịt mũi một cái rồi hít hết nước mũi vào trong rồi nói: “Lão sư, con không nhớ!”
“Hử?” Lâm Phàm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hướng về nhóc mập, ý tứ rất rõ ràng. Nếu như con không đọc thì con gặp xui rồi đó, nhóc mập vừa nhìn thấy thì lập tức rụt đầu lại đáp: “Lão sư, con lại nhớ ra rồi!”
Đào Thế Cương nhìn hai người không khỏi nở nụ cười, sau đó nhóc mập đọc khẩu quyết, âm thanh to rõ không hề mất bình tĩnh.
Nguyệt Thu Cư Sĩ không ngừng gật đầu, rất tán thưởng đối với khẩu quyết này: “Tuyệt! Tuyệt vời!”
“Không tồi, về chỗ đi!” Lâm Phàm gật đầu nói.
Nhóc mập rất đắc ý ngẩng cao đầu, giống như đại vương về núi. Những đứa trẻ xung quanh đều vây quanh.
“Nhóc mập, cậu thật lợi hại!”
“Nội dung dài như vậy mà cậu cũng có thể ghi nhớ!”
“Mình thì không thể nhớ được!”
Tiểu Mập hất mặt lên nói: “Còn phải nói sao, những thứ này đối với mình rất đơn giản!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ có chút ngại ngùng nhìn Lâm Phàm, muốn nói nhưng rồi lại thôi giống như là có chuyện gì muốn nói.
“Nguyệt đại sư, có phải là có chuyện gì không, chi bằng cứ nói ra đi!” Lâm đại sư nhìn sắc mặt của ông lão, rõ ràng là đang có điều gì muốn nói.
Nguyệt Thu Cư Sĩ vẫn ngại ngùng, nhưng cũng mở lời: “Chuyện là thế này, Lâm đại sư gần đây tôi muốn tổ chức một cuộc triển lãm tranh. Vốn đĩ tranh trong cuộc triển lãm này của tôi không có đủ nhưng tôi có mượn anh Đào mấy bức rồi, xem như là đã đủ. Nhưng hôm nay sau khi tôi thấy kiệt tác này của anh trong lòng lại có suy nghĩ, đó là mong muốn Lâm đại sư vẽ một bức để có thể trưng bày trong buổi triển lãm của tôi. Đương nhiên, tôi biết đây là yêu cầu có chút quá đáng nhưng đối với thực lực của Lâm đại sư mà nói, nên để cho mọi người biết đến tiếng tăm của cậu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận