Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 411: Bối cảnh của Lục Ly

Nghe nhóm ông chủ này nói, Lâm Phàm cũng cảm thấy bản thân tốt bụng thật. So với bọn họ, hắn đúng là như gặp sư phụ rồi.
Làm sao mà mở miệng đòi năm, sáu chục vạn được cơ chứ.
Hiện giờ cửa hàng rất lộn xộn, muốn đứng cũng không được, bọn người Điền Thần Côn có lẽ sẽ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Triệu Chung Dương đang phát sóng trực tiếp, quay lại tình hình trong cửa hàng cho rất nhiều người đang xem.
Đến nửa đêm, video nhanh chóng được lan truyền trên mạng.
Lâm Phàm cũng đăng bài lên Weibo.
"Nghỉ ngơi thôi, cửa hàng bị người ta đập phá rồi."
Bài Weibo vừa đăng lên, cư dân mạng ngay lập tức vui vẻ.
Trong rất nhiều bình luận bên dưới, Thu Đao Trảm Cá biến mất đã lâu vậy mà cũng xuất hiện. Mặc dù chỉ để lại hai chữ cộng với một ký hiệu, nhưng khiến cho mọi người không dám coi thường, dòng bình luận vẻn vẹn hai chữ này đã có hơn mấy vạn yêu thích.
Thu Đao Chặt Cá: "Ha ha!"
Mà nhóm cư dân mạng đã bắt đầu động não, phân tích xem ý nghĩa bên trong hai chữ mà Chiến Thần Mắng Chửi để lại.
Tam Kim Công Tử: "Mặc dù hai chữ này giống nhau, nhưng trong giọng điệu hàm chứa một sự khinh thường."
Cây ngô đồng: "Quá đáng sợ, tôi có thể cảm nhận được ý muốn giết người bên trong hai chữ này luôn đó."
Dưới tàng cây móc trứng chim: "Đúng là Chiến Thần Mắng Chửi danh bất hư truyền, mắng người cũng thật là sạch sẽ tao nhã, không có lấy một câu chửi bậy."
Marilyne Tiểu Manh: "Các vị lầu trên được rồi đó, dòng này không phải có ý là tôi cmn sát vách à?"
...
"Bạn bên trên nói đúng chân tướng."
"Bạn bên trên thật nhạt nhẽo, nói đáp án sớm quá."
Lâm Phàm đã lâu không thấy Thu Đao Chặt Cá, có hơi không quen, hiện tại Thu Đao Chặt Cá lại xuất hiện, ngược lại khiến hắn cảm thấy đây mới là khung cảnh bản thân quen thuộc.
Lúc này.
Trong trại tạm giam.
Kiều Phi đang gọi điện thoại, hiện tại gã bị nhốt ở đây đã có chút không chịu nổi. Mẹ nó, cái gì vậy chứ, vốn dĩ chỉ cần mấy cuộc điện thoại, loại chuyện nhỏ này cơ bản nói với bên ngoài một chút là có thể giải quyết.
Thế nhưng tình huống bây giờ lại vô dụng, tại sao Cục trưởng Tần vẫn không chịu thả gã ra?
Chuyện này đúng thật là nực cười.
Buổi tối.
Tại một căn biệt thự cao cấp nào đó ở Thượng Hải.
Lục Ly về đến nhà, đang cùng mọi người ăn tối.Tuy rằng hiện tại anh ta đã dần tiếp nhận quản lý tập đoàn Sang Duy, nhưng ở trong nhà vẫn do cha anh ta làm chủ.
"Anh ơi, sau khi tốt nghiệp em muốn tới tập đoàn làm." Cô gái lên tiếng.
Lục Ly gật đầu: "Ừ, bắt đầu làm từ nhân viên bình thường đi."
"Vâng..." Cô gái nghe qua cảm thấy bất đắc dĩ, làm nhân viên bình thường thì có chút nhàm chán.
Lục Trung Minh, cha của Lục Ly là ông trùm nổi tiếng ở Thượng Hải, mối quan hệ trong tay ông ta phải nói là trải rộng toàn bộ thành phố, là một người rất giỏi. Lúc nhỏ, mười bốn tuổi đã đến Thượng Hải kiếm sống, từng đi bán báo, đánh giày, làm qua đủ loại việc lao động, thậm chí còn lăn lộn trong các băng đảng, dù sao thì cũng đã làm đủ các nghề. Mãi đến năm hai mươi tuổi, ông mới thật sự có thành tựu, dùng tiền của bản thân sáng lập nên công ty Sang Duy, cuối cùng phát triển thành một tập đoàn lớn.
Thậm chí có đạo diễn còn làm một bộ phim lấy Lục Trung Minh làm nguyên mẫu, tên là "Ông trùm Thượng Hải", khi đó bộ phim này chọn một ngôi sao đang nổi tiếng làm diễn viên chính, gây tiếng vang rất lớn.
Lục Trung Minh mái tóc đã hoa râm lên tiếng: "Đã ký tiếp hợp đồng chưa?"
Lục Ly lắc đầu: "Thưa cha, vẫn chưa ký được ạ."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Lục Trung Minh hỏi.
"Kiều Phi đến Thượng Hải đập phá tiệm của người ta, vốn dĩ rất dễ giải quyết nhưng đối phương lại không chịu hòa giải, phải ra tòa." Lục Ly nói.
Lục Trung Minh: "Ai đúng ai sai?"
"Hẳn là Kiều Phi sai." Lục Ly nói.
Lục Trung Minh gật đầu: "Nếu đã không muốn hòa giải, vậy cứ để anh ta ra tòa đi."
"Dạ." Lục Ly gật đầu, không nói gì thêm.
"Đợi lát nữa nên gọi điện cho bên Trung Châu, chuyện hợp đồng có thể cử một người khác đến." Lục Trung Minh nói.
Lục Ly gật đầu: "Con biết rồi."
Vốn anh ta muốn nói chuyện của Lâm Phàm với cha mình, nhưng sau đó ngẫm lại vẫn nên thôi, cảm thấy không nhất thiết phải nói đến.
...
Ngày hôm sau.
Nhân viên bộ phận thẩm định giá đến phố Vân Lý, họ đã kiểm tra qua không ít vụ thiệt hại tài sản, thế nhưng lần này mức bồi thường lại cao ngất trời. Chỉ là một cái cửa hàng nho nhỏ bị đập phá mà đòi tận ba mươi vạn tiền bồi thường, động não một chút cũng biết không có khả năng.
Chẳng qua vì để mọi người tin tưởng nên bọn họ vẫn rất tuân thủ quy chế công việc. Nhất định phải thu thập thông tin thật đầy đủ, khách quan và công bằng nhất để làm cơ sở, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục mới được.
Trên phố Vân Lý.
Hai nhân viên công tác trông thấy khung cảnh trước mặt, nhìn nhau nói: "Đây chính là cửa hàng bị đập phá đó sao? Thế này cho dù có cố gắng tính thêm thì tối đa mấy chục ngàn cũng khó mà làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận