Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 986: Người có năng lực thì sẽ luôn vất vả

“Tôi thật sự không dám một mình nhận hết những gì mà Lâm đại sư vừa nói. Lần này bắt được Bò Cạp, không chỉ dựa vào cảnh sát chúng tôi mà còn nhờ vào sự giúp đỡ của Lâm đại sư, nếu như không có Lâm đại sư thì chúng tôi sẽ không thể thành công bắt được ta vì không có đầy đủ manh mối. Đồng thời, toàn thể các cảnh sát cũng đã có công lao rất lớn trong chuyên án Bò Cạp lần này. Thế nên tôi nghĩ rằng buổi lễ khen thưởng hôm nay là dành cho Lâm đại sư và toàn thể cảnh sát ở đây.” Lưu Hiểu Thiên làm sao mà dám ngang nhiên thừa nhận hành động truy bắt lần này là công lao của bọn họ mà không có tí liên quan nào đến những người khác chứ. Nếu như anh ta nói vậy chắc chắn sẽ bị các lãnh đạo bên trên đì cho bẹp dí mất.
Hoan hô!
Bên dưới khán đài vang lên một tràng pháo tay không dứt, rõ ràng là tỏ ý tán thành với lời phát biểu của Lưu Hiểu Thiên, nhưng thật ra họ cũng biết lần này thành công bắt được tên Bò Cạp đích thực là dựa vào Lâm đại sư, nếu không có Lâm đại sư thì đào đâu ra manh mối cơ chứ.
Lâm Phàm cười nói: “Đồn trưởng Lưu thật là khiêm tốn, tuy tôi không phải người trong ngành nhưng không thể không nói rằng đồn trưởng Lưu thật sự là một đồn trưởng tốt, anh ta luôn cố gắng làm việc hết sức mình. Tôi là người không thích quản chuyện thiên hạ nhưng cũng bị anh ta làm cho cảm động, anh ta luôn cống hiến hết mình cho sự nghiệp chính nghĩa...”
Quả nhiên, chuyện khiến cho Lưu Hiểu Thiên lo lắng đã xảy ra.
Lâm Phàm lại bắt đầu khen ngợi và tâng bốc anh ta lên quá mức rồi.
Nhưng cũng không biết sao mà trong lòng anh ta lại vô cùng sung sướng.
Những cảnh sát ngồi dưới khán đài cũng mỉm cười. Dường như họ cũng không có chút bất mãn nào, thậm chí đối với họ, đây không phải là một buổi lễ khen thưởng, mà là người dân bình thường và cảnh sát kết hợp với nhau tạo thành một mối liên kết giúp đỡ nhau phá án.
Lâm Phàm tán dương.
Lưu Hiểu Thiên thì lại bắt đầu ném công lao này cho mọi người.
Theo suy nghĩ của Lưu Hiểu Thiên, khách quan mà nói thì công lao là của tất cả mọi người.
Nicholas Cẩu gia ngồi cạnh Lâm Phàm, tròng mắt đảo đi đảo lại sau đó lại duỗi chân nằm bẹp xuống đất không thèm nhúc nhích. Loài người thật nhàm chán, tại sao lại mất thời gian nói nhiều lời vô nghĩa như thế chứ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lưu Hiểu Thiên khóc không ra nước mắt, cũng không để ý đây là đâu nữa mà trực tiếp nói: “Lâm đại sư, đừng nói nữa. Tôi sắp bị cậu biến thành thần thánh rồi đấy, sau này làm gì còn mặt mũi nói chuyện với đồng nghiệp nữa đây.”
“Ha ha...”
Ngay lúc này, toàn hội trường vang lên tràng cười lớn. Lãnh đạo đang ngồi phía dưới cũng cười theo, dường như không hề có ý trách cứ.
Lâm Phàm cũng cười: “Được, vậy tôi không nói nữa. Không phải tôi đang giúp anh vớt vát chút công lao sao, ha ha.”
Xem như đang mở một lễ trao giải đặc biệt đi.
Sau đó lãnh đạo lên sân khấu: “Lâm đại sư đã có đóng góp rất lớn trong chiến dịch truy bắt tên Bọ Cạp lần này nên tổ chức đã quyết định khen thưởng Lâm đại sư phần thưởng trị giá hai mươi vạn nhân dân tệ.”
Sở Uyên đứng dưới khán đài nhanh chóng quay lại khoảnh khắc này, trên mặt cũng nở nụ cười tự hào. Lễ khen thưởng như này chỉ mới chứng kiến được hai lần, hơn nữa hai lần này đều là vì Lâm đại sư.
Anh ta cũng không phải chưa từng xem qua những lễ trao giải trước đây, nhưng không khí ở hiện trường lúc đó đều rất nghiêm túc, gần như khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Hoạt động cuối cùng chính là chụp hình và chụp ảnh tập thể.
Quá trình diễn ra thành công tốt đẹp, buổi lễ khen thưởng cũng đã kết thúc.
Tan cuộc.
Vẻ mặt Lưu Hiểu Thiên đầy sự bất đắc dĩ: “Lâm đại sư, lần này anh nâng tôi lên cao như vậy rồi sau này làm sao tôi còn dám lười biếng được nữa đây.”
Lâm Phàm cười nói: “Đồn trưởng Lưu, người có năng lực luôn phải vất vả.”
“Lâm đại sư, tôi khuyên cậu nên mau chóng chạy nhanh đi, đợi lát nữa có muốn đi thì cũng không kịp nữa đâu.” Lưu Hiểu Thiên nói.
Lâm Phàm: “Có ý gì?”
Lưu Hiểu Thiên chỉ về phía xa: “Cậu nhìn thử xem có bao nhiêu người đang tới tìm cậu kia kìa?”
Lâm Phàm cũng nhìn theo hướng tay Lưu Hiểu Thiên, vừa nhìn thì đã hiểu ra. Đặc biệt nhìn thấy đội trưởng Tần cũng đang ở trong đám người đó, còn có những lãnh đạo khác nữa, chắc chắn là đến tìm hắn.
“Vậy không nói nữa, tôi chuồn trước đây, cố gắng đừng để họ tới làm phiền tôi đấy.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay, bế Cẩu gia ôm vào lòng rồi lập tức lên xe rời đi.
Lâm Phàm đi chưa được bao lâu.
Đoàn người đã tiến đến trước mặt Lưu Hiểu Thiên: “Lâm đại sư đi đâu rồi?”
Lưu Hiểu Thiên: “Cậu ấy về rồi, vừa đi xong.”
Mọi người vô cùng tiếc nuối, không ngờ Lâm đại sư lại dưới mí mắt họ mà rời đi nhanh như vậy.

Trên đường.
Trong lòng Lâm Phàm vui vẻ, được thưởng tận 200.000 tệ. Cẩu gia bên cạnh nằm dài trên ghế, mặt chó bình tĩnh không hề có chút dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận