Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1192: Bọn người này đúng là cầm thú

Nhưng đúng lúc này, cô gái phóng viên tên Tiểu Tương lại phẫn nộ hỏi: "Vì sao anh lại không thả người? Người như anh thật sự làm cho người ta quá ghê tởm.”
Phóng viên Giang nghe đồng nghiệp của mình nói chuyện với Lâm đại sư như vậy, nhất thời giữ chặt đối phương lại, sắc mặt cứng ngắc: "Tiểu Tương, sao cô nói chuyện với Lâm đại sư như thế? Trước khi sự tình còn chưa có kết luận, không thể dùng cảm xúc của mình để nói với người khác. Cô là một phóng viên chẳng lẽ ngay cả tố chất nghề nghiệp này cũng không có sao?”
Tiểu Tương hất tay phóng viên Giang ra: "Tôi chỉ tin những gì tôi thấy. Nếu sự thật không phải người này vì lợi ích của mình mà không thả người, những người khác sẽ làm ra hành động như vậy sao?”
Phóng viên Giang xin lỗi: "Xin lỗi Lâm đại sư, cô ấy vừa mới đến làm việc, còn trẻ người non dạ.”
Lâm Phàm khoát tay: "Lát nữa tôi sẽ dùng sự thật chứng minh.”
Hắn không vội vàng chứng minh chuyện này, mà là muốn nhìn xem có bao nhiêu người sẽ bị che mắt. Có đôi khi tự cho là chính nghĩa, đến cuối cùng lại là trợ vị trụ ngược mà thôi.
Tuy nhiên hắn sẽ không trách những người này, chỉ là muốn để cho bọn họ một lần phải nhớ mãi. Gặp phải chuyện thì đừng chỉ nhìn người đáng thương, có đôi khi bên đáng thương có lẽ còn đáng ghét hơn.
Các phóng viên vây quanh vợ chồng Vương Thừa Sơn, bắt đầu hỏi thăm vấn đề. Vợ chồng Vương Thừa Sơn đã sớm nghĩ ra lý do, ở trước mặt phóng viên, bọn họ thể hiện rằng mình rất đáng thương. Họ lộ ra vẻ ra mình có thể vì cháu trai mà sẵn sàng dập đầu cầu xin.
Một vài phóng viên sau khi nghe xong cũng có chút dao động. Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói, đây lỗi của Lâm đại sư?
Nhưng với sự hiểu biết của bọn họ về Lâm đại sư. Lâm đại sư căn bản không phải là người như vậy.
Giờ phút này, bọn họ cũng bắt đầu do dự, không biết rốt cuộc nên tin tưởng ai.
Nếu để cho bọn họ lựa chọn, bọn họ sẽ tin tưởng Lâm đại sư hơn. Nhưng hôm nay Lâm đại sư không nói một câu, cũng không có bất kỳ giải thích nào. Ngược lại, đôi vợ chồng này nhìn qua nói rất chân thật, cũng rất đáng thương.
Tiểu Tương là một cô gái nên tương đối cảm tính. Cô ta nhìn thấy vợ chồng Vương Thừa Sơn đáng thương như thế thì ngồi xổm xuống an ủi.
Tiểu Giang lắc đầu, anh ta cảm thấy Tiểu Tương này vẫn còn quá trẻ. Chuyện còn chưa sáng tỏ đã hăng hái làm việc. Dù sao cũng có quá nhiều chuyện có thể xuất hiện tình huống đảo ngược.
Xe cảnh sát đến.
Lưu Hiểu Thiên tự mình dẫn đội, khi biết viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn xảy ra chuyện náo loạn thì anh ta không chút do dự mà dẫn đội đến.
Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy tình huống trước mắt, Lưu Hiểu Thiên hoàn toàn bối rối.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại tụ tập nhiều người như vậy.
Đây là muốn đánh nhau sao?
"Cảnh sát tới rồi." Có người trong đám đông hét lên: "Các đồng chí cảnh sát, các anh nên bảo viện phúc lợi trẻ em này thả người ra đi."
"Đúng vậy, thả người ra."
Đám đông vẫn không dừng lại vì sự xuất hiện của cảnh sát, họ cần một kết quả thỏa đáng.
Nếu mọi thứ không được giải quyết, họ cũng sẽ không rời khỏi đây.
Lưu Hiểu Thiên cũng hơi đau đầu. Chỗ này là Thượng Hải, không phải là huyện hay thành phố nhỏ, xảy ra chuyện như vậy sẽ dẫn đến ảnh hưởng không tốt.
“Lâm đại sư, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lưu Hiểu Thiên vội vàng tiến vào viện phúc lợi. Bên ngoài, cảnh sát đang duy trì trật tự nên cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm cười nói: "Đội trưởng Lưu, lại kinh động đến anh rồi.”
"Lâm đại sư của tôi ơi, đã lúc này rồi mà cậu còn cười được. Mau nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cũng không thể để xảy ra chuyện được đâu đó nha." Lưu Hiểu thiên rất đau đầu, anh ta không ngờ bên ngoài lại có nhiều người bao vây như vậy. Nếu phát sinh xung đột gì thì sẽ rất nguy hiểm.
Lâm Phàm vẫy tay, bảo mập mạp lại gần, sau đó nói: "Thân thích của mập mạp muốn mang mập mạp đi, tôi không đồng ý nên chuyện này mới trở thành như vậy.”
Lưu Hiểu Thiên nhìn mập mạp: "Nếu là thân thích thì sao cậu không đồng ý cho họ mang đi?”
Lâm Phàm: "Nếu người thân này thật sự là vì tốt cho mập mạp, chắc chắn tôi sẽ đồng ý cho bọn họ mang mập mạp đi. Đáng tiếc là bọn họ không phải thế. Tôi đã quan sát rồi, người đàn ông này bị ung thư tủy xương thời kỳ đầu, cần phải cấy ghép tủy xương, cho nên lúc này mới nhớ tới đứa cháu trai duy nhất. Dù sao thì độ phù hợp giữa người thân với nhau là tương đối cao.”
Lưu Hiểu Thiên sửng sốt, rõ ràng có chút không dám tin: "Chuyện này là thật sao?”
Lâm Phàm cười nói: "Anh quen tôi lâu như vậy, có khi nào đã gặp qua tôi nói chuyện mà không nắm chắc hay không?”
"Cái này cũng đúng." Lưu Hiểu Thiên gật đầu: "Nếu thật sự là như vậy thì bọn người này đúng là không bằng cả súc sinh. Nhưng cho dù tôi tin tưởng cậu thì người bên ngoài cũng sẽ không tin. Huống hồ người này chắc chắn sẽ không thừa nhận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận