Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 246: Đã nghiên cứu thành công

Trong phòng bếp của khách sạn Duyệt Hải Đại.
Một đám đầu bếp vùi đầu nghiên cứu làm bánh, một vị đầu bếp trong số đó không vui nói: “Rốt cuộc Trương tổng muốn làm gì vậy? Mỗi ngày đều bắt chúng ta dựa theo tờ đơn này điều chế tỉ lệ để làm bánh kếp, những mãi vẫn không hài lòng. Mấy người nói thử xem, bánh kếp còn có hương vị như thế nào nữa?”
Một vị đầu bếp béo mập đáp lời: “Không phải đâu! Tôi nghe nói bánh kếp của một cửa hàng ở khu khố Vân Lý rất ngon, Trương tổng đã ăn thử bánh kếp ở đó nên muốn chúng ta nghiên cứu ra hương vị như vậy.”
“Hả? Một phần bánh kếp còn có thể ngon đến mức nào? Có thể mài thành hoa chắc? Đã mấy ngày trôi qua rồi, cái đơn này khỏi xem tôi cũng thuộc lòng luôn. Tôi cũng hết cách rồi, mấy người tự xem đi, dù bị Trương tổng sa thải tôi cũng chịu.” Đầu bếp bất mãn nói.
Những đầu bếp khác nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải. Có đôi khi Trương tổng cũng nổi giận vì bọn hắn không thể làm ra bánh kếp có hương vị như kia, miệng phun đầy lời hung ác, làm không được thì cút đi, ... Làm bọn họ vô cùng áp lực.
“Qua bên kia một chút đi, tôi có lời muốn nói với mấy người.” Một vị đầu bếp gầy trơ như que củi mở miệng nói.
Những đầu bếp khác không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng tụ tập tới.
Một hồi thảo luận.
“Không được! Cái này không được! Nếu như bị phát hiện, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Không có chuyện gì đâu, thả lỏng chút đi. Cậu nói thử xem hiện tại có bao nhiêu cửa hàng đang hot mà không thêm cái này vào chứ? Hơn nữa cái này cũng không quá nguy hại đối với cơ thể người.”
“Dù sao cũng không được! Nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Sẽ phải ngồi tù đó!”
“Cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy chúng ta phải làm sao? Trương tổng ngày nào cũng thúc giục đến phát điên rồi! Chúng ta chỉ dùng một chút thôi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Trước kia tôi cũng thử qua rồi, tuyệt đối không xảy ra bất kỳ điều gì.”
“Được rồi! Thả lỏng đi! Vừa nghĩ đến việc làm bánh kếp là tôi lại muốn ói. Nếu tiếp tục làm, tôi sợ bản thân sẽ chịu không nổi nữa. Huống hồ nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng không kiên quan gì tới chúng ta đâu. Chúng ta chỉ cần khăng khăng nói không biết là được rồi.”
Giờ khắc này, một đám đầu bếp sau khi bị Trương tổng thúc ép đến hết cách cũng lần lượt gật đầu đồng ý, bọn họ làm trong cái ngành này sao có thể không biết cái trò ác ý đó chứ.
Đây chính là thứ để tăng mùi vị. Hiện nay những cửa hàng đang hot mà nếu nói chưa từng dùng qua thì bọn họ thật sự không tin.
Mười nhà thì ít nhất cũng có hai nhà làm.
Những thứ đó khiến người ăn xong vẫn còn lưu lại dư vị, càng ăn càng thích.
“Vậy cái đó để ở đâu?”
“Cho vào trong gia vị đi, xem như một hương liệu bí mật Nếu Trương tổng muốn công thức, trước hết chúng ra sẽ không đưa.”
“Được ...”
.....
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm đứng trước gian hàng, hắn biết chuyện này vẫn chưa kết thúc. Sau này tình huống như vậy sẽ càng phức tạp, chỉ là bản thân vẫn phải giữ vững tinh thần, phải luôn luôn giữ tỉnh táo.
Rất nhanh đã làm xong mười phần bánh kếp.
Mẹ Vương Lily vẫn chưa đến lượt, gương mặt thất vọng, đồng thời nhìn về phía những người mua được bánh kếp, bà thực sự rất muốn mua lại bánh kếp từ tay bọn họ.
Nhưng người muốn ‘đầu cơ chuộc lợi’ ở trong đó lại ra giá rất cao, đó không phải là cái giá mà bà có thể kham nổi.
Trong lòng vô cùng thất vọng.
“Ông chủ, có thể cho tôi một cái túi nhựa không?” Lúc này, một thiếu niên có dáng vẻ giống học sinh, đứng trước mặt Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm không rõ đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn lấy ra một cái túi nhựa.
Thiếu niên bẻ một nửa chiếc bánh kếp, sau đó đi tới trước mặt mẹ Vương Lily: “Dì ơi, cái này cho dì ...”
Mẹ Vương Lily nhìn một nửa miếng bánh kếp ở trong tay, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên cười tươi nói: “Dì ơi, tạm biệt ...”
Sau đó lập tức quay người rời đi.
Lầm Phàm nhìn một màn này cũng cười cười. Sẽ có lúc ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’ thôi, không có trở ngại nào trong cuộc sống là không thể vượt qua. Giống như hiện tại, Người có lòng tốt thật sự vẫn còn rất nhiều.
Lâm Phàm hạn chế chỉ làm mười phần bánh kếp cũng vì muốn bảo vệ chính mình, hắn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này.
Ngô Thiên Hà chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người Lâm Phàm: “Đứa nhỏ này sẽ có một kiếp nạn, hẳn là tử kiếp.”
Lâm Phàm cười nói: “Sống sót sau tai nạn thì tất có phúc. Lòng tốt có thể phân biệt thật giả, con người luôn có hai mặt. Có cho tất có báo, đó là quy luật của tự nhiên, họa phúc nối tiếp.”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Hai người vẫn còn tâm tình bàn luận cái đó à? Còn không bằng suy nghĩ một chút cho bản thân đi.”
Lâm Phàm cười cười: “Được rồi! Không sao đâu! Những chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi, chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận