Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1200: Xì tố

Đứng ở trong sân bay, sau khi tìm được lối ra, hắn gọi điện thoại cho Diệp Chân Minh, xác định phương hướng xong thì hắn trực tiếp đi đến nơi đó.
Bên ngoài sân bay, lúc Diệp Chân Minh nhìn thấy Lâm Phàm thì đã vội vàng giơ tay lên: "Lâm lão sư, bên này.”
Lâm Phàm nghe được tiếng gọi, nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: "Nơi này ở đúng là Hào Giang, chắc chắn không sai.”
Diệp Chân Minh cười: "Lâm lão sư, gần như mọi người tới đây đều là để cờ bạc, nhưng có chỗ cũng hay ho lắm, mời đi theo tôi.”
Trên xe.
Lâm Phàm nhìn phong cảnh bên ngoài: "Diệp lão sư, ông đến Hạo Giang từ khi nào vậy?”
Diệp Chân Minh: "Sau khi nhận được thông báo thì tôi mới tới Hào Giang, mấy ngày nay tôi vẫn ở đó nhưng không có bất kỳ tiến triển nào, chỉ có chờ xử lý xong việc thì mới có thể rời đi.”
"Lâm lão sư, việc này khá gấp gáp. Cô chủ nhà họ Vân đang cùng người nọ đánh cuộc một chọi một, chúng ta phải nhanh chóng đi qua để phòng ngừa xảy ra chuyện." Diệp Chân Minh nói.
"Nhà họ Vân? Hình như thường xuyên nhìn thấy trên tin tức, là một gia tộc rất lớn ở Hào Giang nhỉ."
Tuy Lâm Phàm không rõ lắm nhưng thường xuyên đọc qua tin tức nên cũng biết họ.
Diệp Chân Minh gật đầu: “Ừm, Nhà họ Vân có thế lực rất lớn tại Hào Giang. Cô chủ nhà họ Vân này là công chúa nhỏ nhất Vân gia và cũng rất lợi hại, sòng bạc của tôi là do cô ấy phụ trách.”
"À." Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó cũng không hỏi nhiều. Hỏi nhiều làm gì đâu, dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Tổ hợp khách sạn Vĩnh Lợi Hoà.
Diệp Chân Minh nói: "Lâm lão sư, chúng ta đã đến rồi.”
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi gật đầu đi theo Diệp Chân Minh vào.
.....
Trong một căn phòng cao cấp.
Chương Nguyên tỏ ra thoải mái, trên mặt mang theo nụ cười, ông ta mở lá bài cuối cùng ra nói: "Cô Vân, ngại quá, lần này tôi lại thắng rồi.”
Vân Tuyết Dao bình tĩnh, không buồn không vui nói: "Bài của ngài Chương rất lớn.”
Đống chip trước mặt đã bị thua sạch sẽ, mà bên Chương Nguyên lại chất đầy.
u Văn Hành đứng bên cạnh, lo lắng đến mức trán đổ mồ hôi. Ông ta vẫn chú ý nhìn chằm chằm đến tận bây giờ, thế nhưng vẫn không nhìn ra chút gì.
Đồng thời, trong phòng này khắp nơi đều là camera. Người trong phòng giám sát cũng đang phân tích, thế nhưng tình huống vẫn như cũ, không phân tích ra chút vấn đề nào.
Vân Tuyết Dao nhìn thoáng qua u Văn Hành, chỉ thấy được cái lắc đầu.
Đồng thời trong tai nghe cũng truyền đến tin tức trong phòng giám sát rằng không có bất kỳ vấn đề gì.
"Cô Vân, thế nào? Chip của cô đã thua hết, tiếp tục theo hay dừng?” Chương Nguyên cười nói, ngón cái ma sát ngón trỏ, giống như đã ăn chắc đối phương.
"Tiếp tục theo." Vân Tuyết Dao lạnh lùng nói, lúc này lòng không phục bộc phát ra.
u Văn Hành ở bên cạnh muốn khuyên can nhưng lời còn chưa nói, cô Vân cũng đã mở miệng: “Lấy chip đi.”
Chương Nguyên cười nói: "Cô chủ Vân, như vậy đi. Ở đây có một trăm triệu, cũng là tôi thắng từ chỗ các cô. Vĩnh Lợi Hoà này của nhà cô đúng là không tệ, cũng là nơi duy nhất có thể để cho tôi thắng đến bây giờ mà không thua. Bây giờ tôi lại thêm một trăm triệu nữa, không biết cô chủ Vân có dám chơi lớn thế này hay không?”
Lúc này, bầu không khí hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Trong lòng Vân Tuyết Dao cũng bắt đầu muốn đánh trống bỏ cuộc, cô không ngờ đối phương lại chơi lớn như vậy.
Sắc mặt u Văn Hành khẽ biến: "Cô chủ, không thể theo.”
Ván này quả thật không thể theo. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, kỹ thuật của đối phương lợi hại hơn rất nhiều so với cô, giờ có tiếp tục thì cục diện chắc chắn sẽ thua.
Hơn nữa hai trăm triệu này cũng không phải là số nhỏ, nếu như thua thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Chương Nguyên liếc mắt: "Nếu như cô Vân không dám chơi thì cứ nói một tiếng, nếu tạm thời không lấy ra được nhiều chip như thế thì có thể đưa ra điều kiện mới.”
"Điều kiện gì?" Vân Tuyết Dao ngẩng đầu hỏi, tuy vẫn giữ được sự bình tĩnh nhưng trên trán đã đổ mồ hôi hột.
"Hai trăm triệu này cộng thêm một cánh tay tôi, đánh cược với thân thể cô Vân." Chương Nguyên nói.
"Không được." Không đợi Vân Tuyết Dao nói gì, u Văn Hành trực tiếp lên tiếng: "Ông đừng quá đáng, ông có biết ông đang nói chuyện với ai không? Ông cho rằng ông thắng thì ông vẫn có thể rời khỏi Hạo Giang chắc?”
Chương Nguyên nở nụ cười: "Được rồi, nếu không đánh cược nổi, vậy đến đây chấm dứt đi, chẳng qua nhà họ Vân cũng chỉ có thế thôi. Nhớ trước dây ông nội cô Vân còn trẻ, khi đánh cược với người khác khí thế biết bao nhiêu, không nghĩ tới hiện tại con cháu nhà họ Vân chẳng có lấy chút khí thế nào." Sau khi nói xong, ông ta trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.
u Văn Hành tức giận đến run lên, ông ta không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như thế, rõ ràng ông ta đang dùng thực lực cường đại ức hiếp người trẻ tuổi.
Hiện tại lại dùng ngôn ngữ khiêu khích khiến đối phương tức giận.
"Chờ một chút." Vân Tuyết Dao yên lặng hồi lâu, sau đó mạnh mẽ đứng lên: "Tôi cũng thêm hai trăm triệu, cũng thêm một cánh tay.”
"Được." Chương Nguyên không chút do dự đồng ý.
"Vậy chúng ta chơi bài xì tố, so thắng thua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận