Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 474: Nó đã hoàn thành sứ mệnh

Hiện trường đã yên tĩnh trở lại, bây giờ trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Trần Lực Hào mà thôi.
Hắn ta phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào lá bài nằm dưới bàn tay của mình.
Lòng khẩn trương.
Sợ.
Sợ hãi.
Ngay giây phút này có quá nhiều loại cảm xúc tràn ngập ở trong lòng hắn ta. Lúc trước đánh bài mang lại cho hấn ta kích thích cực hạn, nhưng bây giờ, từ sâu trong thâm tâm hắn ta chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ.
Lâm Phàm hối thúc nói: “Anh Lực Hào! Mở ra đi chứ.”
Trần Lực Hào nhìn về phía Lâm Phàm, tròng mắt đột nhiên mở to hết cỡ, dần dần có cảm giác sợ hãi.
Có ba con ‘Ách’ trong tay, nhưng bây giờ lại bị người trước mắt này dọa cho kinh hãi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, e rằng tất cả mọi người đều không dám tin có chuyện này xảy ra.
Bọn họ hoàn toàn không cách nào có thể hiểu được, áp lực mà bây giờ Trần Lực Hào phải gánh chịu nặng nề đến cỡ nào.
“Tôi không mở.......”
Lời nói của Trần Lực Hào vừa phát ra khỏi miệng, nhưng âm thanh lại nhỏ như tiếng như muỗi bay, nhỏ đến đáng sợ. Nếu không nghe cẩn thận thì hoàn toàn cũng không biết hắn ta đang nói cái gì.
Lâm Phàm hỏi lần nữa: “Nói cái gì?”
Tay của Trần Lực Hào vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt xem như bình tĩnh. Nhưng giây phút này, hắn ta lại đột nhiên trở nên điên cuồng, cảm giác sợ hãi kia ngay thời điểm này bắt đầu nổ tung, một tiếng gào thét vang lên: “Tôi không mở.......”
Sau đó, hắn ta xoay người, điên cuồng phá cửa, lập tức chạy ra khỏi nơi này. Từ đằng xa, còn nghe được rõ ràng âm thanh của Trần Lực Hào: “Tôi không mở.......”
Lâm Phàm thở dài: “Cho người đuổi theo anh ta nhanh lên, phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Vài người ở xung quanh nhanh chóng chạy đuổi theo phía sau. Mặc dù, khi đánh bạc Lực Hào đều ‘lục thân không nhận’, nhưng bình thường đối xử với bọn họ cũng không tệ lắm, hơn nữa tất cả mọi người đều là bạn bè mà.
Lâm Phàm nói: “Tôi nghĩ qua lần này, chắc anh ta sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi đối với đánh bạc.”
Vương Minh Dương kinh ngạc nói: “Sao cậu biết vậy?”
Lâm Phàm cười một tiếng: “ Đã nghe qua câu này chưa ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’. Lần này, khiến cho anh ta sợ hãi lớn như vậy, thì sau này đối với bất kỳ hình thức đánh bạc nào anh ta cũng không có lòng tin, thậm chí có thể sợ hãi nữa.”
Vương Minh Dương hiểu ý gật đầu: “Nếu thật sự là như vậy, thì cũng rất tốt.”
Chu Châu kinh ngạc nói: “Rốt cuộc lá bài này là lá mấy vậy?”
Ngay bây giờ, ánh mắt của mọi người lại tập trung vào lá bài nằm ngay trên bàn. Khi Chu Châu vừa định đưa tay ra để lật bài lên, thì Lâm Phàm lại cười rồi cầm lá bài đó nhét lại vào trong bộ bài.
“Lâm đại sư, tại sao không xem thử.” Chu Châu tiếc nuối nói.
Bọn người Hà Thừa Hàn cũng như thế, bọn họ cũng muốn biết, đây rốt cuộc là lá bài gì, chẳng lẽ không phải là lá ‘ba cùng chất’ hay sao.
Lâm Phàm cười nói: “Lá bài này là lá lá mấy cũng không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Về phần kết quả cuối cùng như thế nào, cũng không còn liên quan chút nào đến nó nữa.”
Chu Châu thở dài, có chút thất vọng, cảnh tượng thần kỳ như vậy, lại không biết kết quả như thế nào, thực sự là quá đáng tiếc.
Nhưng bọn người Hà Thừa Hàn đã nhận ra được ý nghĩa bên trong, sau đó cười nói: “Lâm đại sư nói rất đúng, mặc kệ nó có phải lá ‘ba cùng chất’ hay không, nhưng đối với Lực Hào mà nói, nó chính là thế. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi vĩnh viễn sẽ không tin trên đời này có người cầm ba lá ‘Ách’, mà lại bị dọa đến như vậy.”
Lâm Phàm cũng cười nói: “Trên đời này không gì là tuyệt đối. Cảnh tượng có ba lá ‘Ách’ mà bị dọa, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Có điều vẫn là câu nói kia, trên thế giới rộng lớn này không thiếu điều hiếm lạ, chưa nhìn thấy, chưa chắc là không tồn tại.”
“Minh Dương! Anh giúp tên kia thu tiền lại hết đi. Chờ anh ta hồi phục lại tinh thần xong thì đưa tiền lại cho anh ta.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương gật đầu: “Yên tâm đi, chuyện này tôi rất giỏi. Nhưng mà lần này thực sự cảm ơn cậu. Vốn dĩ Lực Hào không phải người xấu, chính là tính cách khi đánh bạc của anh ta quá ác. Nếu hôm nay không phải rơi vào tay chúng ta, thì sau này cũng sẽ rơi vào tay kẻ khác. Đến lúc đó, chúng ta có lòng muốn giúp anh ta, thì cũng không giúp được gì.”
Hà Thừa Hàn cười nói: “Chuyện này là đương nhiên rồi. Lâm đại sư không giống với người thường. Hôm nay lại mở mang thêm kiến thức rồi, sau này nhất định phải tiếp xúc với Lâm đại sư nhiều một chút để học hỏi thêm mới được.”
Kim Vân Dân cười thâm thuý rồi nói: “E rằng trình độ chơi bài của Lâm đại sư cũng không phải tầm thường. Càng quen biết Lâm đại sư lâu thì càng mang lại nhiều điều bất ngờ đó nha.”
Mọi người đều khen ngợi.
Vương Minh Dương sững sờ: “Sao mọi người thân với Lâm đại sư quá vậy?”
Mọi người lại cười lớn.
Chu Châu: “Khi bọn anh lên trên lầu đánh bạc, chúng tôi đã bị Lâm đại sư thuyết phục hoàn toàn rồi.”
Hà Thừa Hàn cười nói: “Lâm đại sư không phải người tầm thường. Minh Dương, từ khi tôi quen biết cậu đến bây giờ, cảm thấy lần này cậu đã giới thiệu một ‘người thực sự’ cho chúng tôi, những người trước kia hoàn toàn không thể so sánh với Lâm đại sư được đâu.”
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, rồi khoát tay: “Các vị khách sáo rồi, tôi không dám nhận, không dám nhận đâu. Thật sự được quen biết với các vị mới làm tôi mở rộng được tầm mắt.”
Kim Vân Dân cười lớn tiếng: “Ha ha, Lâm đại sư khiêm tốn rồi.”
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận