Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 422: Thật đáng thương

Trong phòng khám.
Điền Thần Côn đứng bên ngoài, có một giọng nói từ bên trong truyền đến.
Bác sĩ tận tâm khuyên bảo:"Bệnh này cơ bản là hết thuốc chữa rồi, cậu cũng không cần phải đưa cô ấy đến trị bệnh nữa, có tiếp tục trị liệu cũng vô ích, chỉ phí tiền thêm thôi."
Bên trong trầm lặng rất lâu.
Người đàn ông nói: “Tôi biết tiếp tục chữa trị là lãng phí tiền, nhưng mà tôi đã bán tất cả những gì có thể bán và vay tất cả những gì có thể vay. Số tiền tôi nợ cả đời này sẽ không bao giờ trả hết, vì vậy nếu không tiếp chữa trị tôi cũng không biết mình còn có thể làm gì được nữa đây.”
Bác sĩ thở dài: “Vào phòng bệnh xem một chút đi.”
Trong phòng bệnh.
Nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ dáng vẻ tiều tụy hai mắt đang nhắm chặt lại như thể đã chìm vào giấc ngủ say, bên cạnh là một cậu bé khoảng ba tuổi.
Đứa nhỏ nhìn thấy cha trở về thì lập tức nắm tay bố.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, sau đó nhỏ giọng nói với đứa nhỏ: “Tiểu Đông, chờ mẹ con đi rồi thì chúng ta có lẽ sẽ phải đi ăn xin.......”
Đứa bé tròn xoe mắt hỏi với giọng ngây ngô: “Cha ơi, con không biết đi ăn xin, vậy con phải làm sao đây?”.
Điền Thần Côn đứng ở cửa đột nhiên sững người, lau khóe mắt rồi vội vã quay về.
Tại phố Vân Lý.
Trước cửa hàng.
Lâm Phàm đứng ở đó, nhìn tiến độ xây dựng bên trong và gật đầu hài lòng, cửa hàng đã dần dần phát triển về quy mô mặc dù vẫn chưa hoàn thành nhưng nó trông cũng khá đẹp mắt.
Lão Trương ở cửa hàng kế bên khuôn mặt tươi cười đứng bên cạnh Lâm Phàm nói: “Ông chủ nhỏ, cửa hàng này của cậu tốc độ xây dựng cũng khá là nhanh đấy, nhìn tiến độ này thì chỉ dăm ba bữa nữa là sẽ làm xong ngay thôi.”
Lâm Phàm gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là một cửa hàng nhỏ mà thôi, không có quá nhiều thứ để làm.”
Lão Trương: “Tòa án đã thanh toán bồi thường chưa?”
“Đã thanh toán rồi, tốc độ này kỳ thực cũng khá nhanh. Ba mươi hai vạn, một xu cũng không thiếu.” Lâm Phàm không thể không cho người của tòa một Like, Kiều Phi còn không muốn chi nhưng nếu không chịu chi thì sự việc sẽ càng thêm nghiêm trọng. Sau đó Kiều Phi cũng thông suốt, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, đặc biệt nếu bị tạm giam trong sáu tháng thì đối với anh ta đó sẽ là một đòn giáng chí mạng.
Điều này sẽ làm chậm trễ biết bao nhiêu việc? Người của tập đoàn vội vã đến để liên lạc với tập đoàn Sang Duy nhưng mọi thứ đều vô ích, người ta đã ký kết hợp đồng và dự án đã khởi động. Cuối cùng, tất cả những gì họ nhận được chỉ có một câu nói ‘về sau có cơ hội sẽ lại hợp tác'.
Lão Trương nhìn phía xa: “Ầy, Điền Thần Côn thế nào rồi?”
Khi Điền Thần Côn chạy đến trước mặt, Lâm Phàm sửng sốt hỏi: “Thần Côn, ông làm sao thế? Lẽ nào ông bị người ta đánh, khóc đến đỏ mắt luôn hả?”
Điền Thần Côn lau khóe mắt, thở dài một hơi nói: “Thật đáng thương.”
“Ông đã nhìn thấy cái gì?” Lâm Phàm đối với Điền Thần Côn có thể nói là đi guốc trong bụng, ông ta là một người không tim không phổi, hiện tại lại khóc đến đáng thương như vậy, hắn có chút ngạc nhiên?”
Điền Thần Côn nói: "Tôi đã đi theo người đàn ông đó đến bệnh viện. Thật đáng thương, bệnh viện thực sự không dành cho người bình thường mà. Nhìn thấy tình trạng khốn khổ của bệnh nhân khiến trong lòng của tôi cảm thấy chua xót, nhìn tâm trạng của người nhà bệnh nhân lại càng khiến cho tôi cảm thấy khó chịu hơn."
Lâm Phàm lắc đầu: “Chuyện ở trên đời này vốn là như vậy, ông không phải siêu nhân, cũng không phải là thánh thần, có một số việc chỉ có thể đành lực bất tòng tâm mà thôi.”
“Không đúng, thương mà không giúp được gì, tiền đề chính là cố gắng hết sức mà làm.” Đây là lần đầu tiên Điền Thần Quân nói ra lời nói có thâm ý như vậy.
Điều này khiến cho Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc: “Ông đến cùng là đã nhìn thấy cái quái gì? Mà lại gây ra đả kích lớn như vậy.”
Điền Thần Côn nhớ lại vụ việc vừa mới chứng kiến ban nãy: “ Để tôi kể cho cậu nghe......”
Lâm Phàm cùng lão Trương chăm chú lắng nghe, họ không ngờ tài ăn nói của Điền Thần Côn lại có thể giỏi đến như vậy, ông ấy đem hết sự việc diễn tả một cách rõ ràng.
“Hai người nói xem! đáng thương biết bao, đặc biệt là lời nói đứa trẻ kia thật sự khiến cho tôi chịu không nổi, cha ơi, con không biết xin ăn thì phải làm sao bây giờ? Các người nói xem, chuyện này, ài.......”
Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai Điền Thần Côn, bày tỏ rằng ông ấy nên bình tĩnh, loại chuyện này trên thế gian gặp không ít, có đôi lúc phải nhìn thoáng một chút.
Điền Thần Côn nắm lấy tay Lâm Phàm, Lâm Phàm muốn rút về thế nhưng Thần Côn nắm chặt không buông, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi nói: “Hay là giúp đỡ anh ta đi.”
Lâm Phàm thấy tay mình không rút về được bèn mở miệng nói: “Thần côn, ông có lòng là tốt nhưng mà ông phải biết, chúng ta làm sao mà giúp được? Thứ nhất, chúng ta còn không biết y thuật, cho dù có biết y thuật đi nữa thì đây là bệnh bạch cầu, chúng ta cũng chỉ có thể bó tay hết cách thôi. Thứ hai, ông có thể nói đến chuyện tiền nong, chúng ta cũng không phải là không có tiền nhưng mà đưa tiền thì có thể làm được gì, hơn nữa còn sẽ tạo thành nhân tố xấu.......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận