Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 868: Tâm trạng của tôi hôm nay không tốt lắm

Lâm Phàm trực tiếp bình luận trên Weibo, lời lẽ chính nghĩa nói:
“Chuyện này thật sự làm cho lòng người lạnh lẽo, cần phải bắt được hung thủ.”
Weibo vừa phát ra, lập tức có dân mạng bình luận phía dưới.
“Đại sư Lâm nói rất đúng, ngay cả tiền của người già mà cũng lừa được, còn chút lương tâm nào không.”
“Tôi chính là cảnh sát mạng, bây giờ những kẻ lừa đảo thế này thật sự rất khó bắt, không dễ bắt được như trước đây. Sau chuyện kia thì lũ lừa đảo cũng thông minh hơn rồi.”
“Đại sư Lâm tính một quẻ xem những kẻ lừa đảo này ở đâu đi.”
“Anh nghĩ đại sư Lâm là thần à mà kêu tính một quẻ, không phải nói chứ, nếu như có siêu cấp hacker trực tiếp xâm nhập vào ngân hàng, sau đó tìm kiếm tận nguồn gốc thì nhất định có thể tìm được.”
“Lầu trên nói rất có lý, có điều anh có nghĩ tới việc xâm nhập vào ngân hàng thì cuối cùng hậu quả của anh là gì không? Sợ là phải ngồi xổm trong nhà giam đó.”
“Có lý đấy.”

Nhìn cư dân mạng thảo luận, Lâm Phàm lập tức có cách: “Tôi có cách rồi.”
Điền Thần Côn ngạc nhiên nói: “Cậu có cách gì?”
Lâm Phàm bình tĩnh nở nụ cười: “Nhỏ tiếng thôi, việc này tạm thời giữ bí mật.”
Ngô U Lan rất có lòng tin nói: “Tôi tin tưởng anh Lâm nhất định có cách, cần phải bắt hết những tên này mới được.”
Lâm Phàm gật đầu một cái: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Chuyện này hắn đã nghĩ kỹ rồi, bản thân hắn giỏi về kỹ thuật máy tính như thế, thì việc tìm được mấy kẻ này dễ như trở bàn tay. Có điều hắn biết bản thân hắn hack rất giỏi nhưng không có bản lĩnh phòng ngự, nghĩa là sẽ không biết chùi sạch dấu vết, nếu như hắn quá tự cao thì thế nào cũng sẽ bị bắt.
Cho nên bây giờ hắn muốn kéo người xuống nước.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Lưu Hiểu Thiên khá quen thuộc với hắn, không kéo anh ta xuống nước thì còn có thể kéo ai.
Chuyện này nhất định phải giương cao sự chính nghĩa, còn về phần vì hoàn thành nhiệm vụ à, việc đó không hề tồn tại.
Hắn chính là Lâm Phàm đầy chính nghĩa cơ mà.
Điền Thần Côn đơ như cây cơ nhìn: “Thằng nhóc này lại muốn đi làm gì nữa, mỗi lần đều thần thần bí bí.”
Ngô U Lan nói: “Anh Lâm nhất định là muốn đi giương cao chính nghĩa, đây chính là người mà tôi sùng bái đó.”
Triệu Chung Dương hét lớn trong buổi phát sóng trực tiếp: “Các anh em, mọi người có nghe thấy gì không? Đại sư Lâm phất cờ chính nghĩa rồi, trước năng lực hùng mạnh của đại sư Lâm thì tất cả các phần tử tội phạm đều sẽ không còn chỗ ẩn nấp.”
“Quá đỉnh…quá lợi hại.”
“Tình hình gì vậy? Đại sư Lâm phất cờ chính nghĩa gì?”
“Không hiểu lắm, nhưng cảm giác rất lợi hại nha.”
“Tôi chỉ biết hét, quá đỉnh! Cái khác thì không nhưng như vậy đã đủ rồi, tôi chỉ vì đại sư Lâm mà khen ngợi
Nghĩa Không Thể Ngăn Cản
Đồn cảnh sát.
Lâm Phàm đến, dẫn đến đám cảnh sát xung quanh đều ngạc nhiên.
Một vị cảnh sát tiến lên chào hỏi: “Lâm đại sư, sao hôm nay lại đến chỗ chúng tôi thế?”
Lâm Phàm cười nói: “Tôi đến tìm đồn trưởng của các cậu.”
Tên đó cười nói: “Đồn trưởng đang bận họp, không thì đại sư ngồi chờ trước, một lát nữa hội nghị kết thúc thì tôi đi thông báo cho.”
Lâm Phàm gật đầu: “Được...” Sau đó không hề khách sáo mà tìm một chỗ ngồi xuống.
Đối với bọn họ mà nói, mặc dù Lâm đại sư không phải cảnh sát nhưng trong lòng bọn họ, hắn so với cảnh sát còn cảnh sát hơn. Không biết bao nhiêu vụ án cũng là do Lâm đại sư cung cấp tin tức hữu dụng, trợ giúp bọn họ phá án, việc này khiến cho bọn họ vô cùng cảm kích.
Hơn nữa đồn trưởng Lưu và Lâm đại sư có quan hệ rất tốt, có thể nói là kiểu rất tốt rất tốt luôn ấy.
Vị cảnh sát kia cần cù bưng nước trà đến: “Lâm đại sư, mời uống trà.”
Một vài đồng nghiệp mới đến nên không biết người đó là ai, có chút hiếu kỳ hỏi: “Người đó là ai vậy, sao còn được hoan nghênh hơn cả đồn trưởng của chúng ta thế, vừa mới vào cửa là đã được tiếp đãi thế này rồi.”
“Hắc hắc! Cậu mới tới hả, vị này mà cậu cũng không nhận ra à, biết Lâm đại sư không? Sau này cậu sẽ biết thôi, tôn trọng một chút, vị này là người rất trâu bò đấy.”
Đồng nghiệp mới gật đầu: “À...à...”
Cũng không lâu lắm, Lưu Hiểu Thiên đến đây, khi thấy Lâm Phàm thì lập tức cười: “Lâm đại sư, sao cậu lại đến? Cậu đừng nói, để tôi đoán xem nào...”
Trong mắt Lưu Hiểu Thiên, Lâm đại sư tự mình đến đồn công an nhất định là có chuyện tốt rồi, nghĩ lại trước đây, đến vào lúc này nhất định là đưa vụ án tới.
Nghĩ như vậy...
Lưu Hiểu Thiên tràn ngập ý cười: “Nhất định là phát hiện vụ án gì lớn có phải không?”
Lâm Phàm gật đầu cười: “Đúng.”
Lưu Hiểu Thiên vui vẻ nói: “Tôi biết ngay mà, đi vào phòng làm việc của tôi rồi nói.”
Có điều thật đáng tiếc, lần này chỉ sợ Lưu Hiểu Thiên phải ói máu mất.
Văn phòng.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài: “Tâm trạng của tôi hôm nay không tốt lắm.”
Lưu Hiểu Thiên khó hiểu: “Sao vậy? Chẳng lẽ xảy ra việc gì à?”
Lâm Phàm nhìn Lưu Hiểu Thiên: “Anh có thấy tin nóng hôm nay không? Chính là việc cụ bà bảy mươi bị người ta lừa hết tiền tiết kiệm, cuối cùng qua đời ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận