Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 663: Đồng ý học thì đồng ý dạy

Triệu Minh Thanh lúc đầu có hơi kích động, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại. Lão sư để cho ông thử một lần, theo ông nghĩ thì việc này chính là để cho ông có thể tự mình cảm nhận, đây chính là chênh lệch rất lớn so với việc chỉ học tập bằng lời. Mặc dù y thuật của ông không tệ nhưng cũng không thể thử nghiệm ở trên người của bọn nhỏ được.
“Lão sư, ngài cứ tiếp tục trị liệu đi, sau khi tôi trở về sẽ làm quen ở trên hình nộm trước.”
Lâm Phàm gật đầu đáp: “Ừm, trước tiên ông cứ nhìn cho kỹ. Về phương diện chữa trị thì với thực lực của ông hiện giờ vẫn chưa thể động tay được. Mặc dù ông là Trung y lão làng, nhưng mọi thứ vẫn cần tuân theo trình tự, đừng nghĩ ăn một miếng biến thành kẻ mập mạp được ngay.”
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: “Lão sư dạy phải.”
Khi chưa gặp Lâm Phàm, Triệu Minh Thanh là một thầy thuốc Trung Y lão làng, ông đã học tập y thuật từ khi còn nhỏ cho nên rất hiểu một điều chính là Trung y không thể bước vội được, mà phải học từng bước. Dùng Trung Y để điều trị cơ thể bị tàn khuyết, đây là điều mà trước đây ông ấy không dám mơ tưởng, kiến thức liên quan tới Trung Y thật sự rất rộng.”
Lâm Phàm nói: “Về phương diện Trung y này, ông có thể hiểu hết công dụng của các huyệt đạo và sự hình thành tổ hợp hiệu quả của tất cả các huyệt đạo lớn nhỏ ở trên cơ thể người thì đối với bất cứ bệnh gì cũng có thể chữa trị được. Cho nên, về phương diện này ông phải xem sách nhiều hơn, đương nhiên nếu ở trên sách không có thì tôi sẽ từ từ nói với ông.”
Triệu Minh Thanh vui mừng gật đầu, lão sư của ông ta tuy rằng là một người trẻ tuổi, nhưng ông ta biết người tài giỏi thật sự thì không nhìn tuổi tác. Đặc biệt là lão sư đã đồng ý dạy thì ông ta cũng đồng ý học, cho dù bên ngoài người ta có đánh giá như thế nào thì ông ấy cũng không để trong lòng. Nếu như cứ quan tâm đến những lời bàn tán của bên ngoài thì sẽ không thể làm nên trò trống gì cả, y thuật Trung Y tiền đồ rộng lớn đang bày ra ở trước mắt như vậy, nếu cứ để ý người ngoài dèm pha thì sợ là sẽ lỡ mất.
Về phần Viện trưởng Hoàng và Hàn Lục, mặc dù bọn họ cũng đứng ở cạnh đó nhưng nghe lại không hiểu hai người kia đang nói cái gì, nhưng lúc nào cũng luôn cảm thấy chuyện này hình như là rất khó lường.
Đặc biệt là ông lão này, mặc dù tuổi tác không còn nhỏ nhưng hình như thật sự là có mối quan hệ thầy trò với vị Lâm đại sư kia.
Đối với phương diện kiến thức Trung Y thì Lâm Phàm không hề keo kiệt, nếu có người đồng ý học với mình thì hắn cũng đồng ý dạy. Dù sao thì dạy ra được một vị thần y, có lẽ có thể sẽ cứu được rất nhiều người. Còn đối với Triệu Minh Thanh thì hắn cũng rất yên tâm, bởi bản thân ông ấy có phẩm chất đạo đức của một thầy thuốc Trung y lão làng.
Bận một mạch đến 6 giờ hiệu quả cũng không tồi lắm, qua vài ngày nữa trên cơ bản đều có thể hoàn thành.
“Cảm giác như thế nào?” Lâm Phàm nhìn Triệu Minh Thanh hỏi.
Triệu Minh Thanh dù đã lớn tuổi nhưng năng lượng rất dồi dào, nhất là đối với sự nghiệp mà bản thân yêu thích. Ông ta từ đầu đến cuối không có chút phân tâm nào. Hôm nay thu hoạch thực sự là quá lớn, trên sổ ghi chép ghi lại không ít thứ, sau khi trở về chắc chắn phải nghiên cứu kỹ càng mới được.
“Lão sư! Hôm nay thu hoạch thực sự là quá lớn. Đối với tôi mà nói có thể nói là hiểu ra nhiều điều, một số vấn đề không hiểu trước đó đều dần dần có manh mối rồi!” Triệu Minh Thanh vui vẻ nói.
Lâm Phàm gật đầu đáp: “Có thu hoạch là tốt rồi, tôi về trước đây!”
Lại một lần nữa bận rộn cả một ngày, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng tâm trạng không tồi chút nào.
“Lâm đại sư!”
Lúc này Viện trưởng Hoàng từ bên trong vội vàng chạy đến: “Chuyện này có cần đưa tin cho truyền thông không?”
Lâm đại sư xua tay: “Tạm thời không cần!”
Việc này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nếu như đưa tin cho truyền thông, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như ảnh hưởng đến chuyện hàng ngày của mình thì thật là thảm họa. Phóng viên bây giờ vô cùng điên cuồng nếu như biết những chuyện này, sợ rằng bản thân cũng sẽ không được thoải mái như bây giờ.
Có điều Lâm Phàm cũng không sợ bị phóng viên phát hiện, bởi vì không có phóng viên nào tình nguyện đến viện phúc lợi trẻ em đưa tin. Trong đó lại không có tin tức nào ngon lành, ai mà tình nguyện đến đưa tin cơ chứ.
Trong một biệt thự nào đó.
Triệu Minh Thanh đang trầm tư trong phòng sách nghiên cứu kiến thức mình đã ghi chép được trong ngày hôm nay. Đồng thời bắt đầu muốn lật xem sách cổ, hôm nay đối với ông ta mà nói thu hoạch thực sự là quá lớn, đúng là mở rộng tầm mắt. Nhất là một chút kiến thức lão sư dạy, ông ta trước giờ chưa từng nghe qua.
Lúc này, trong phòng sách chỉ có Triệu Minh Thanh tựa vào bàn làm việc lật xem sách, chỉnh sửa lại tài liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận