Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 643: Không đủ điều kiện

Ngô Hoán Nguyệt cảm động nói: “Anh Lâm, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Lâm Phàm tùy ý xua tay: “Cảm ơn cái gì, nếu không phải do doanh số của cô bùng nổ như thế, tôi đây chẳng qua là tự tát vào mặt mình sao?”
Trước đây Lâm Phàm đã nói rằng Ngô Hoán Nguyệt nhất định sẽ trở nên nổi tiếng nếu cô ấy theo đuổi con đường ca hát. Bây giờ nghĩ lại, mọi việc không phải là do vận mệnh mà là do bản thân anh tự trói buộc mình, vận mệnh này tuy đã thay đổi mà bản thân anh chính là người thúc đẩy mạnh nhất, phải không?.
Nghĩ đến tình huống này, anh có chút sợ hãi.
Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm: “Đừng nghĩ nhiều quá”.
Lâm Phàm mỉm cười: “Được rồi, cũng không thể lúc nào cũng nhờ anh giúp đỡ, chuyện này có đôi khi tôi cũng phải nỗ lực một chút.”
“Ha ha…”. Vương Minh Dương đột nhiên cười nói: “Tôi đã giúp được gì cho anh đâu. Thật ra thì tôi vẫn luôn suy nghĩ anh còn có thể làm được gì? Anh nói anh có thể sáng tác bài hát, tôi đã cực kỳ ngạc nhiên, tôi thấy anh bình thường trông có vẻ như không có tài năng sáng tác.”
Lâm Phàm ngẩng đầu chín mươi độ vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi còn có thể làm gì nữa đây? Khó nói lắm, tôi còn biết rất nhiều, rất nhiều thứ.”
“Nhân tiện, tôi còn biết rất nhiều thứ như tôi biết xem bệnh nè, ngày mai tôi sẽ đi xem tình hình thế nào rồi lấy một chứng chỉ hành y.” Lâm Phàm cười nói.
Vương Minh Dương vừa nghe đã ngẩn cả người: “Anh đừng nói đùa chứ, anh còn biết xem bệnh nữa sao. Tôi thấy nếu anh có thể làm bác sĩ vậy nhìn ra tâm bệnh của mọi người cũng được ha.”
“Chà chà, nếu anh không tin, sau này đừng có mà kêu tôi khám bệnh cho anh nhé” Lâm Phàm cười nói.
Lúc này đây khung cảnh xung quanh ngập tràn vui vẻ, đã lâu rồi chúng tôi mới tụ tập lại như thế này Lâm Phàm và Vương Minh Dương trò chuyện tương đối vui vẻ sảng khoái trong khi đó ngược lại Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt lại nói chuyện nhỏ nhẹ như thể đây dường như là những quy tắc mới nhất đã được thiết lập rồi vậy.
Tuy nhiên vẫn là không nên đoán già đoán non tâm tư của phụ nữ.
......
Ngày hôm sau.
Bên trong Sở Y tế.
Lâm Phàm ngây ngốc đứng đó hỏi nhân viên công tác: “Tôi nói này mỹ nữ, tôi không phải như các cô nghĩ đâu các cô đừng có phân biệt đối xử có được không. Cho dù tôi không học đại học thì đã làm sao, tôi có tài năng thực sự mà.”
Nhân viên công tác bất lực nhìn người đàn ông trước mặt này, người đàn ông này đã quấy rầy bọn họ hai mươi phút rồi, nếu không phải nhìn tên này có chút đẹp trai thì đã sớm gọi bảo vệ tới: “Anh đẹp trai, vấn đề ở đây không phải là chuyện anh có học đại học hay không, mà là trường đó anh học không phải là cơ sở đào tạo cao học chuyên ngành đông y mà thôi, anh muốn thi lấy chứng chỉ hành nghề đông y thì anh phải tốt nghiệp Trung học và có bằng cấp được Nhà nước công nhận.”
“Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi không thể vượt qua kì thi?” Lâm Phàm bất lực.
Nhân viên công tác gật đầu: “Đúng vậy, huống hồ đăng ký là vào tháng tư, kỳ thi là vào tháng sáu tháng bảy, hiện tại đã qua kỳ thi cho dù là bằng cách nào đi nữa anh cũng không đáp ứng đủ yêu cầu.”
Lâm Phàm chết lặng đây chính là phản khoa học mà, nếu anh không có chứng chỉ hành nghề anh muốn hoàn thành trang thứ mười phân loại kiến thức này, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày. Sau này không có chứng chỉ hành nghề mà dám đi xem bệnh cho người ta, nếu bị người ta báo cáo hoặc phát hiện, trực tiếp bị xử lý, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Nhân viên công tác nhận ra rằng Lâm Phàm sẽ không bỏ cuộc vì vậy đã cho anh một cơ hội: “Thật ra có một cách khác, chính là anh tìm một vị thầy thuốc Trung y lâu năm đã được công nhận trên cả nước mà bái sư lấy thân phận đồ đệ để tham gia khảo hạch, đây cũng là cách duy nhất của anh nếu không không còn cách nào khác.”
Lâm Phàm việc này chồng việc khác, giờ lại tìm một lão trung y để bái sư? Ta đi, Lâm Phàm ta là ai chứ người có bách khoa toàn thư hơn nữa y thuật kinh thiên động địa sao có thể bái người khác làm thầy, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Đúng lúc này, một lão già đi ngang qua.
Nhìn thấy ông lão nhân viên lập tức cung kính gọi: “Viện trưởng Triệu.”
Ông lão nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua ông già, cũng không thèm để ý lúc vừa định cùng nhân viên công tác bàn chút chuyện thường ngày đột nhiên sửng sốt hỏi: “Mỹ nữ, lão già kia có phải rất lợi hại không?
Nhân viên công tác gật đầu: “Chắc chắn rồi, đó là Viện trưởng Triệu hiệu trưởng Học viện Y học cổ truyền Trung Quốc số một Thượng Hải, anh…”
Khi nhân viên công tác vừa định nói gì đó với Lâm Phàm thì phát hiện anh chàng đẹp trai trẻ đã biến mất.
Thấy anh chàng đẹp trai đột nhiên rời đi, cô nhân viên xinh đẹp không khỏi thở dài, anh chàng này tuy đẹp trai nhưng đầu óc có chút không bình thường. Nếu là bình thường cô đã không ngại lưu số điện thoại của đối phương để sau này giữ liên lạc rồi. Nếu mối quan hệ này có thể có một chút hi vọng cũng là lựa chọn không tệ.
Đáng tiếc... Não anh ta có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận