Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 555: Lại giúp cảnh sát phá án

Ting ting!
Lưu Hiểu Thiên ra dấu ý bảo cảnh sát kia ra ngoài trước rồi mới nghe điện thoại: “Ông chủ nhỏ! Sao vậy?”
Lâm Phàm: “Tôi đang ăn ở quán ăn vỉa hè, vừa rồi có đánh một đám người, trong đó có một người đàn ông, tôi thấy tướng mạo tên này rất giống tội phạm gần đây, anh cho người qua đây dẫn về thẩm vấn một chút đi?”
Bây giờ Lưu Hiểu Thiên thực sự rất phục Lâm Phàm, người này không làm cảnh sát thực sự rất đáng tiếc. Ông chủ nhỏ gọi điện thoại cho hắn bao nhiêu lần, mỗi lần đều là vào buổi tối, hơn nữa người bị tố cáo đúng thật là tội phạm. Ví dụ như vụ đánh bạc lừa tiền lần trước, còn có cả anh Long của sòng bạc cũng bị bọn họ hỏi ra một vài vấn đề. Cuối cùng, hắn cho người lén lút điều tra sòng bạc ngầm kia, có điều bởi vì những chuyện này không thuộc khu vực quản lý của bọn họ, đồng thời có người câu kết cùng đám người kia. Cho nên lúc hành động cũng không bắt được đám tội phạm này, hơn nữa, nơi đó đã sớm vắng vẻ căn bản là không thể điều tra được gì, chỉ thu được một ít công cụ đánh bạc mà thôi.
Lưu Hiểu Thiên: “Được! Bây giờ tôi dẫn người qua đó!”
Lâm Phàm: “Nhanh lên! Tôi đợi anh!”
Sau khi ngắt điện thoại.
Lưu Hiểu Thiên lập tức đứng dậy sau đó đi ra cửa, gọi mấy người cảnh sát đang tăng ca: “Các anh ra ngoài với tôi!”
“Sở trưởng! Xảy ra chuyện gì sao? Có phải là có manh mối gì không?” Cảnh sát viên hỏi.
Lưu Hiểu Thiên lắc đầu: “Không có! Ông chủ nhỏ bên kia giúp chúng ta bắt được mấy tên tội phạm, bây giờ chúng ta qua đó xem rốt cuộc là có chuyện gì!”
Cảnh sát viên thì thầm: “Sao tôi thấy so với chúng ta, ông chủ nhỏ thích hợp làm cảnh sát hơn vậy ha! Chúng ta mấy ngày rồi đều không thể bắt được tội phạm, hơn nữa có lúc còn bắt sai người, nhưng ông chủ nhỏ bắt ai thì chính là người đó. Đúng là quá thần kỳ!”
“Đừng phí lời nữa, mau hành động đi!” Lưu Hiểu Thiên vẫy tay. Có điều trong lòng vẫn thực sự có chút suy nghĩ, nếu có thể dụ dỗ được ông chủ nhỏ qua đây làm cảnh sát thì tuyệt vời đến cỡ nào. Có điều, đây cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, ông chủ nhỏ sao có thể làm cảnh sát được chứ.
Quán ăn vỉa hè.
Lâm Phàm ngồi ở đó nhìn mấy gã đàn ông đang nằm trên đất, khóe miệng lộ ra nụ cười. Bản thân mình được hai lần khen thường là công dân tốt, đối mặt với loại người gian ác này chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Đương nhiên phải dùng đến sức mạnh chính nghĩa của mình ngăn chặn đám phần tử gian ác này.
Cũng không biết lần này, có thể lại nhận được danh hiệu công dân tốt nữa hay không!
“Chú! Chú báo cảnh sát làm gì?” Hà Hiểu Minh thấp giọng hỏi. Bây giờ cậu ta có chút không hiểu, cảnh sát mà qua đây thì thật sự là có chút phiền phức, sẽ bịẽ hỏi tới hỏi lui còn gặp rất nhiều thủ tục.
Lâm Phàm cười một tiếng nói: “Những người này không phải là thứ tốt đẹp gì!”
Hà Hiểu Thiên sững sờ: “Chú! Điều này mà chú cũng có thể nhìn ra sao?”
Đám người Trương Dương vây quanh, cũng đều rất tò mò nhìn Lâm Phàm. Bọn họ cảm thấy chú của Hiểu Minh thực sự quá ngầu.
Triệu Húc là một tên mập mập, lúc này đỏ mặt hưng phấn nói: “Chú! Mấy chiêu vừa rồi chú ra thật sự là rất đẹp, xoạt xoạt vài cái đã khiến đám người này nằm ra đất, có phải là chú luyện võ hay không?”
Hà Hiểu Minh đắc ý ngẩng đầu: “Hừ! Bây giờ biết chú của tôi lợi hại hay chưa? Trước đây tôi nói muốn gọi chú tôi đến, mấy cậu đều không đồng ý!”
Trương Dương nói: “Cậu đừng có mà vu cáo hãm hại bọn tôi, chúng tôi không có. Khi biết được chú sẽ tới, bọn tôi còn rất vui mừng nữa ấy chứ!”
Lâm Phàm cười nói: “Đợi chút nữa cảnh sát đến, mọi người đều có công lao.”
Hà Hiểu Minh: “Chú! Làm sao chú có thể nhìn ra mấy tên đó không phải là người tốt? Trước đây chú gặp qua bọn họ rồi à?”
Lâm Phàm không nói gì nhiều, rất nhanh mấy xe cảnh sát cũng đã tới. Lưu Hiểu Thiên vội vàng chạy tới: “Ông chủ nhỏ! Lại có chuyện gì vậy?”
Anh ta đến hiện trường, nhìn thấy mấy tên đàn ông đang nằm trên mặt đất kêu rên thì có hơi nhíu mày. Không biết cụ thể chuyện là như thế nào thế nhưng anh ta vẫn tin tưởng vào ông chủ nhỏ, mắt nhìn người của người này rất chuẩn, nhìn một cái đúng một cái. Đương nhiên, anh ta biết đây là năng lực bói toán nhưng anh ta vẫn tin, còn người khác thì chắc chắn không tin. Hơn nữa, thân là nhân viên công chức đối với những chuyện mê tín dị đoan này phải kiên quyết phản đối, vì vậy hai người bọn họ trên cơ bản là ngầm thừa nhận chuyện này.
Lâm Phàm chỉ vào người kia: “Chính là ông chú kia, mấy ngày gần đây có gây chuyện, các anh có thể đi điều tra một chút!”
Lưu Hiểu Thiên kéo Lâm Phàm: “Có thể nhìn ra là có chuyện gì không?”
“Tôi làm sao mà biết được! Các anh tự đi hỏi đi!” Lâm Phàm nói tiếp: “Nhưng không phải là chuyện nhỏ đâu, có thể cần nghiêm túc thẩm vấn một chút!”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu, anh ta vẫn luôn là rất tín nhiệm Lâm Phàm. Nếu không phải chuyện nhỏ thì chắc chắn là chuyện lớn, lúc này Lâm Phàm mở lời: “Sở trưởng Lưu! Chuyện lần này nếu như hỏi ra vấn đề, công dân tốt lần này nên giúp chúng tôi xin đó nha, lần này không phải là dựa vào một mình tôi đâu, mà bọn họ cũng có công đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận