Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 770: Truyền bá sách quý

Ngày hôm sau!
Hiệp hội Trung Y thủ đô.
Chu Thanh Tuyền và Vương Điền Phong vừa trở lại thủ đô đã lập tức triệu tập tất cả mọi người trong hiệp hội lại. Ông ta mang bản chép tay ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ từ Thượng Hải về. Ông ta không chỉ truyền bá nó trong hiệp hội, mà còn chuẩn bị truyền bá nó trên toàn quốc.
Đây cũng là do ông đã thương lượng xong với Lâm đại sư.
Về phần ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ có thể truyền bá rộng rãi bao nhiêu thì trong lòng Chu Thanh Tuyền vẫn biết rõ. Có lẽ chỉ có các bác sĩ trung y mới xem nó, những người khác thì có lẽ sẽ không mua. Mà cho dù có người làm trung y thì cũng sẽ không mua, bởi vì bọn họ căn bản là nhìn không hiểu cái loại thật giả lẫn lộn kia.
Mà việc Lâm Phàm quan tâm nhất chính là nếu lưu thông ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người có thể hiểu được nội dung trong đó.
Nếu như chỉ cần xem ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ là có thể giúp hắn đạt được điểm bách khoa thì hắn cầu còn không được, chỉ cần in cho mỗi người trên thế giới một quyển là xong. Nhưng điểm bách khoa đâu phải dễ dàng lấy được như vậy, chỉ có chuyên tâm nghiên cứu ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này thì mới có thể mang đến điểm bách khoa cho hắn
Trong Hiệp hội.
Các thành viên đều đã tới, tất cả mọi người đều không biết hội trưởng gọi bọn họ đến đây là muốn làm gì.
Loại hội nghị toàn thể đều có mặt thế này, ngoại trừ có chuyện trọng đại ra thì không có chuyện gì khác.
Trong phòng họp.
Chu Thanh Tuyền nhìn quanh một lượt, sau đó mở miệng nói: "Tất cả mọi người đã đến rồi, tôi có hai chuyện quan trọng muốn nói cho các vị. Hiện tại để phó hội trưởng Vương phát cho mọi người bản sao một quyển sách, sáng nay cho các vị xem qua. Đương nhiên, đây chỉ là để cho các vị xem qua trước, đợi lát nữa tôi còn có chuyện muốn nói.”
Vương Điền Phong đưa sách xuống. Mọi người có vẻ nghi hoặc nhìn quyển sách trước mặt.
‘Lý thuyết bệnh thương hàn?”
Nhìn vào cái tên này, có lẽ là có liên quan đến trung y rồi. Nhưng trong tâm trí của họ chưa từng thấy qua quyển sách này.
Sau đó mọi người mở trang đầu tiên ra.
Ban đầu mọi người cũng không để việc này ở trong lòng. Nhưng đột nhiên ánh mắt mọi người dần dần nghiêm túc lên. Toàn bộ phòng họp vốn còn vài thanh âm nhỏ, giờ phút này lại lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng lật trang giấy.
Chu Thanh Tuyền lúc này cười thầm. Có thể tiến vào hiệp hội đều là những bác sĩ trung y có năng lực. Còn những thành viên bên ngoài toàn là những người đi cửa sau, y thuật căn bản không được tán thành. Những người có năng lực, muốn trở thành thành viên nòng cốt của hiệp hội thì phải trải qua khảo sát của ông ta. Khảo sát rất đơn giản, chính là trao đổi kiến thức về phương diện trung y với ông ta.
Hiện tại có vài bác sĩ trung y, ngay cả luận chứng biện chứng cũng không biết. Càng quá đáng hơn chính là, có người có chứng chỉ hành y mà ngay cả mười hai kinh lạc cũng không rõ. Như thế này mà đi xem bệnh cho người ta không phải là lừa gạt người ta sao?
Tình huống ấy ông ta cũng biết.
Một số người nằm trong hệ thống y tế trong một thời gian dài, lại là nhân viên có biên chế. Chỉ cần một giấy tờ chứng nhận, vài năm sau cũng có thể vỗ ngực nói mình là bác sĩ trung y.
Vì vậy, tình trạng này là rất phổ biến trong nước.
"Khụ khụ..." Chu Thanh Tuyền ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, mọi người đã thấy được nội dung, quyển sách này đối với trung y có ý nghĩa phi phàm thế nào rồi chứ. Tuy nội dung trong đó rất hay nhưng các vị vẫn nên mang về nhà chậm rãi xem, bây giờ tôi nói đến chuyện thứ hai.
Đó là hiệp hội này, sẽ có thêm một phó hội trưởng mới nhậm chức." Chu Thanh Tuyền nói.
Tin tức này đối với bọn họ cũng không phải trọng điểm, chênh lệch quá lớn khi so sánh với quyển sách ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này.
"Hội trưởng, chuyện này do ngài phụ trách là được rồi. Chúng tôi vẫn cảm thấy quyển sách này là quan trọng nhất, sách này ở đâu mà có vậy?" Mọi người hỏi.
Chu Thanh Tuyền cười nói: “Sách này chính là do vị phó hội trưởng mới nhậm chức sáng tác, các ông cho rằng quyển sách ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này quan trọng hơn sao?”
Mọi người vừa nghe, nhất thời xôn xao bàn tán.
"Hội trưởng, vậy phó hội trưởng này ở đâu? Mặc dù chúng tôi chưa xem nhiều nhưng biết được nội dung trong đó không phải người bình thường có thể viết ra được.”
“Đúng vậy, nội dung bên trong được chỉ ra rất rõ ràng rất thấu triệt. Coi như là chúng tôi chỉ xem thôi cũng đã hưởng lợi không nhỏ rồi."
"Nếu như có thể trao đổi trực tiếp với ông ấy, vậy khả năng thu hoạch càng nhiều hơn."
Chu Thanh Tuyền đè tay: “Được rồi, yên tĩnh, yên tĩnh. Vị đại sư này không ở thủ đô, mà là ở Thượng Hải. Cũng không phải sau này không có cơ hội gặp nhau. Chuyện tôi cũng đã nói hết rồi. Các vị nhớ kỹ, vị đại sư này tên là Lâm Phàm. Chúng ta có thể gọi cậu ấy là Lâm đại sư, sau này gặp phải khách khí nhé.”
Tâm tình mọi người có chút kích động. Bọn họ là bác sĩ trung y nên đương nhiên muốn quen biết người có tài, nói chuyện với nhau đã là hưởng lợi không nhỏ rồi.
Người tài lại có thể gia nhập nhập hiệp hội làm bọn họ vô cùng phấn chấn.
Bây giờ y học cổ truyền suy yếu. Điều này là rõ ràng cho nên trong thâm tâm của người dân, mức độ tin tưởng của họ không cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận