Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 197: Nhức đầu

Lâm Phàm lái xe đến cổng hiệp hội, lướt Weibo thấy số fan hâm mộ theo dõi tăng nhanh chóng, ở dưới toàn lời khen ngợi. Bất ngờ có một bình luận làm Lâm Phàm bật cười, không ngờ Thu Đao Chặt Cá dám nói ra những lời như vậy.
Thu Đao Chặt Cá: “Thần Côn, chuyện này ông đây khen ngợi chú, nhưng chỉ thế thôi.”
Xuống xe, bước vào Hiệp hội.
“Cậu nhóc, cháu được đấy.” Lão Ngưu bảo vệ gác cổng giơ ngón cái lên khen ngợi Lâm Phàm.
Lâm Phàm đáp: “Việc trong khả năng của mình thôi chú ơi.”
Lão Ngưu vô cùng hào hứng: “Chuyện này phải có can đảm nữa, không phải có khả năng là làm được đâu.”
“Chú quá khen, cháu không tán gẫu với chú nữa, học sinh đang chờ cháu.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói, trong hiệp hội này người hận mình không thiếu nhưng có thể làm gì chứ, hắn thích nhất là xem người ta hận hắn mà chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trên đường.
“Chào buổi sáng Lâm lão sư.”
Lâm Phàm gật đầu: “Buổi sáng tốt lành.”
Lâm Phàm xem như khá nổi tiếng trong hiệp hội, không ai không biết trong hiệp hội có kẻ trâu bò dám lừa toàn bộ hiệp hội, phó hội trưởng Quách hiện tại gấp đến sứt đầu mẻ trán.
Có vài người biết rõ sự việc hôm qua trong hiệp hội, phó hội trưởng Quách mắng Vương Vân Kiệt tối tăm mặt mày trong phòng làm việc, đồng thời còn đập bể mấy món đồ trong phòng, thậm chí Phó Hội trưởng Liên đoàn Người Khuyết Tật cũng đến với dáng vẻ vô cùng giận dữ, không vui vẻ dễ gần như bình thường.
Một vài hội viên đi ngang qua Lâm Phàm, có người chỉ trỏ, có người tránh né, tưởng chừng như chạm mặt Lâm Phàm là họ sẽ gặp xui xẻo. Đối với những người này, Lâm Phàm chẳng thèm lá mặt lá trái với họ, chuyện lần này chắc chắn hắn đã đắc tội không ít người.
Trong phòng tập.
“Lâm lão sư…”
Sau khi Lâm Phàm đi vào, bọn người Lưu Minh Minh xúm xít lại, họ đã biết chuyện hôm qua nên thật sự rất biết ơn và cảm kích Lâm lão sư.
Lâm Phàm cười vỗ tay: “Được rồi, luyện tập tiếp thôi, cũng sắp đến ngày rồi. Nếu các em không luyện tốt, sau này lên sân khấu có chuyện gì tôi sẽ rất mất mặt đó.”
Trương Đào đảm bảo: “Lâm lão sư yên tâm, chúng em nhất định sẽ cố gắng, không làm mất thể diện của lão sư đâu ạ.”
Lâm Phàm vỗ vai Trương Đào: “Được, cố lên. Đừng nói những chuyện này nữa. Tập những động tác hôm qua lại một lần cho tôi xem thử có vấn đề gì không nào.”
“Dạ.” Nhóm Trương Đào lập tức đứng thành hai hàng, trái ba người, phải ba người. Đây là đội hình đẹp nhất.
Lâm Phàm vỗ nhẹ bàn tay: “Bắt đầu.”
“Hây!!!”
Bàn chân cả bọn Trương Đào bắt đầu di chuyển, bàn tay đong đưa. Mặc dù thiếu mất một cánh tay nhưng vẫn không hề ảnh hưởng nét đẹp của họ.
“Được, không tệ, nhưng còn một số chỗ có vấn đề. Cánh tay của em Trương Đào không cần giơ cao lên như vậy, bước chân của Lưu Minh Minh đừng rộng thế, em Hoàng Nhã Nguyệt phải chú ý nhịp, đừng nóng vội, đừng gấp gáp, phải phối hợp…” Kiến thức Lâm Phàm không tệ, chẳng phải nói ngoa chứ trong chi hội Bát Quái này không mấy ai hiểu rõ hơn hắn.
“Rõ, Lâm lão sư.”

Mãi cho đến giữa trưa.
Cả nhóm luyện tập rất chăm chỉ, không khí phòng tập rất hăng hái. Vào lúc Lâm Phàm đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng cả đám thì Giang Phi đến.
Lâm Phàm giao thẻ cơm của mình cho bọn họ để họ đi căn tin ăn cơm trước.
Thái độ Giang Phi hơi ngập ngừng: “Lâm lão sư, phó hội trưởng Quách gọi anh đến phòng hội nghị.”
“Ừm, còn ai nữa không?” Lâm Phàm hỏi.
“Một vài chủ tịch chi hội khác nữa.”
Giang Phi nói tiếp: “Nhưng tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy, tôi có cảm giác họ muốn hỏi tội anh đấy!”
“Vậy đi thôi” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Lời đồn thổi vẫn còn gây ồn ào dư luận, tạm thời hiệp hội không giải thích, có thể đang suy nghĩ biện pháp tốt nhất.
Giang Phi hơi do dự: “Lâm lão sư, lát nữa nhớ nhẫn nhịn một chút, bây giờ phó hội trưởng Quách đang rất đau đầu, tâm trạng chắc chắn rất bực bội, có thể sẽ hơi gay gắt.”
Lâm Phàm nhìn Giang Phi cười đáp: “Anh thấy tôi giống người có thể nhịn nhục à? Đi thôi, không sao đâu, đi xem thế nào!”
Giang Phi bất lực thở dài, dù không tiếp xúc với Lâm Phàm được mấy ngày. Thế nhưng sau chuyện này anh ta đã nhận ra Lâm Phàm không phải dạng người chịu thua thiệt, nếu Hội phó Quách nổi giận chưa chắc Lâm lão sư sẽ nể mặt.
Khi thấy Lâm lão sư và Giang Phi cùng trên đường đi đến phòng họp, một vài hội viên đang chuẩn bị đi nhà ăn dùng cơm đều dừng bước.
“Tôi mới thấy phó hội trưởng Quách và các chủ tịch chi hội đang cau có trong phòng họp đó.”
“Chắc đang muốn tìm Lâm lão sư nói chuyện.”
“Úi, hôm nay chắc mọi người không thấy vẻ mặt Vương Vân Kiệt lúc đi làm đâu nhỉ, hầm hè như muốn ăn tươi nuốt sống ai á, khiến tôi sợ muốn chết.”
“Nghe nói Tổng bộ gọi xuống mắng phó hội trưởng Quách một trận.”
Cả đám người bàn tán ầm ĩ nhưng bọn họ không dám tham dự vào mấy chuyện xui xẻo này. Nhất là sếp lớn phó hội trưởng Quách còn đang nổi điên, nếu không cẩn thận bị dính đạn lạc chắc sẽ bị ăn chửi chết luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận