Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1133: Chú Lâm ra trận

Đám người Vương Hào nhìn thấy ba người lạ đi vào, lập tức nghiêm mặt nói: "Các người làm gì vậy, đây không phải là chỗ của các người."
Lâm Phàm không để ý đến anh ta, trực tiếp đẩy đám người Vương Hào đang chặn trước mặt hắn ra, đi đến bên cạnh Ngô Nhã Đình: “Tôi là chú của cô ấy, các người nói xem tôi đến đây để làm gì?"
Đám người Vương Hào mất bình tĩnh, không ngờ lại có một tên nhóc như vậy đi vào.
Thế nhưng đối với Thường Hải Ca và Thân Minh mà nói, cuối cùng bọn họ cũng biết Lâm đại sư gọi bọn họ đến đây để làm gì.
Đó chính là yểm trợ.
Sau đó lập tức đứng trước người Lâm Phàm, hai người bọn họ giơ tay đẩy đám người Vương Hào ra, ngạo nghễ nói: “Các người muốn làm gì, có biết chúng tôi là ai không? Ở chỗ này, các người nên thành thật một chút, đừng tự mình tìm thêm phiền phức nếu không thì tôi sẽ khiến các người không thể lăn lộn ở thủ đô nữa, có tin hay không.”
Thường Hải Ca và Thân Minh cũng rất kiêu ngạo khi ở thủ đô, mặc dù bọn họ rất trung thực ở trước mặt Lâm đại sư nhưng khi ra ngoài chơi, họ còn kiêu ngạo và to tiếng hơn bất kỳ người nào khác.
Trong những nơi ồn ào như vậy, thật sự bọn họ chưa bao giờ thua người khác.
Nhất là bây giờ có Lâm đại sư ở đây, bọn họ càng không thể thua, cho dù phải giả vờ tát mặt cho sưng để giả béo thì cũng phải giả bộ là người béo nhất.
Mục đích chính đến đây là để giải quyết vấn đề, về phần Ngô Nhã Đình này xem như là tiện thể.
Cho dù nói thế nào đây cũng là cháu gái của Ngô Vân Cương, có thể coi như người quen nên không thể để xảy ra chuyện được.
Bây giờ hắn đã nhìn rõ tình huống, nếu như đêm nay hắn không xuất hiện, Ngô Nhã Đình nhất định sẽ bị làm hại rồi.
Dựa vào tướng mệnh lần trước hắn nhìn được, cô gái Ngô Nhã Đình này có tướng tử, chỉ sống được một hai ngày nữa. Mà sau khi cô ta chết rồi thì Ngô Vân Cương nhất định sẽ đánh nhau với đối phương để báo thù, nhưng người đàn ông hại Ngô Nhã Đình nhất định là người có lai lịch thâm sâu, Ngô Vân Cương tất nhiên sẽ chơi không lại người ta. Đến nỗi còn làm liên luỵ đến cả Vương Minh Dương, nói thẳng ra đó chính là Minh Dương giảng nghĩa khí nên cũng tham gia vào chuyện này, cùng với Ngô Vân Cương cứng chọi cứng với người đàn ông này. Kết quả cuối cùng thì không cần phải nói tiếp, chính là diệt đoàn!
Đương nhiên, đây chỉ là kết quả của kịch bản do chưa có sự can thiệp, bây giờ hắn đã xuất hiện, kịch bản này tất nhiên sẽ phải thay đổi rồi.
Bây giờ Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện, đó chính là làm thế nào để thu hút hoàn toàn sự thù hận này.
Đương nhiên, Tô Phương không vì đối phương nói là người thân của Ngô Nhã Đình mà buông lỏng cảnh giác, cô ấy đã nhìn thấy chú của Ngô Nhã Đình, dĩ nhiên không phải là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.
Lâm Phàm chú ý đến ánh mắt cảnh giác của Tô Phương, cười nói: “Tôi là bạn của chú cô ấy Ngô Vân Cương, xế chiều này tôi đã gặp cô ấy.”
Ngô Nhã Đình mơ mơ màng màng, lúc này hơi mở mắt: “Chú Lâm, sao chú lại ở đây.”
Nói xong câu đó, cô ấy lập tức say đến mức hôn mê bất tỉnh, Tô Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ người trẻ tuổi kia thật sự là chú của Ngô Nhã Đình. Tuy nhiên không biết nguyên nhân của chuyện này là gì nhưng ít ra bây giờ đã an toàn hơn.
“Chú Lâm, bọn họ chuốc say Nhã Đình, muốn..." Lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Phàm cắt ngang: "Ừm, tôi biết rồi, chỗ này cứ giao cho tôi."
...
Thường Hải Ca và Thân Minh không hề sợ hãi mà xô đẩy với đối phương, mặc dù đối phương là bốn người đàn ông nhưng hai người bọn họ đi trong cái giới này quanh năm, làm sao có thể sợ đám người này được chứ?
"Các người muốn làm gì, đi chơi gái còn muốn chuốc say người ta, đúng là làm mất mặt cánh đàn ông. Tôi nói cho các anh biết, biết điều thì cút khỏi đây ngay lập tức, nếu không các người có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi cũng có thể gọi 180 huynh đệ đến để bắt các người quỳ gối ở đây không.” Thường Hải Ca hét lên.
Lâm đại sư đang ở sau lưng anh ta, anh ta nhất định không được sợ, chỉ làm mà không nói nhiều.
Vương Hào cau mày, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, quả thật bất ngờ. Đánh giá từ thái độ và giọng điệu của hai người trước mặt này, trông họ rất tự tin, hiển nhiên không phải người bình thường ở thủ đô.
Anh ta không có chỗ dựa giống như những đứa con nhà giàu kia, anh ta chỉ có thể mở một hộp đêm, quen biết một số đại thiếu gia, hỗ trợ và quen biết bọn họ để tăng thêm chỗ dựa phía sau cho bản thân mình.
Vương Hà không có lời hay: “Các người là ai?”
“Ông đây là người mà mày không thể chọc vào.” Thường Hải Ca ngẩng đầu lên, khí phách bộc phát ra, khí chất bảnh bao kiêu ngạo của một người đàn ông lập tức bộc phát ra ngoài.
Mặc dù không biết lai lịch của bốn người này ra sao nhưng khí thế đương nhiên không thể thua được, ý định chính là khiến đối phương phải e ngại.
Để cho đối phương biết những người đứng trước mặt họ chính là những đại lão ở thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận