Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 812: Cô Hạ gặp chuyện

“Thẩm Hồng, có tiền ăn cơm mà không có tiền trả nợ đúng không?” Lúc này, vài tên đàn ông vạm vỡ đi vào.
Chồng của lão sư Hạ chính là Thẩm Hồng, khi nhìn thấy người tới thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, sau đó nói: “Các người muốn làm gì? Tôi thiếu tiền các người thì tôi sẽ trả lại, hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, tôi hy vọng các người đừng quấy rầy chúng tôi.”
Đoạn thời gian trước Thẩm Hồng bị người ta lôi kéo vào một nhóm cờ bạc, chỉ trong thời gian ngắn không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong đó rồi bị thua một số tiền lớn. Thế nhưng sau khi tỉnh ngộ thì tiền này đã thua mất rồi nên chỉ có thể tự nhận bản thân bị xúi quẩy, từ nay về sau sẽ không đánh bạc nữa mà từ từ trả lại tiền.
Mà lúc lão sư Hạ biết được việc này, ban đầu cũng rất tức giận nhưng ngẫm lại thôi thì kệ vậy, bà ta cũng đã nói chuyện này cho lãnh đạo học viện. Đồng thời dự chi tiền lương một năm để trả một phần tiền nợ trước.
Lãnh đạo trường cau mày: “Các người muốn làm gì? Lão sư Thẩm nợ tiền thì ông ấy sẽ trả, bây giờ mời các người ra ngoài.”
“Bà mẹ nó mày là cái thứ gì, ngồi xuống cho tao.” Gã đàn ông uống rượu nên cũng có chút men say. Gã cũng ở đây ăn cơm, trong lúc vô tình nhìn thấy Thẩm Hồng, hơi rượu xông lên nên mang theo người đến đây đòi tiền, không hối thúc đúng là không được mà.
Lãnh đạo trường tức đến mức đỏ bừng cả mặt nhưng đối diện với mấy tên du côn này thật đúng là không có cách nào.
Thẩm Hồng đi lên: “Tiền tôi sẽ trả, dáng vẻ này của các người là muốn làm gì?”
“Tao mặc kệ, đêm nay mày nhất định phải trả hết tiền cho tao, nếu không thì tao sẽ cho bọn mày biết tay.” Gã đàn ông lớn tiếng hét lên.
Lão sư Hạ đi tới: “Chồng của tôi bị các người kéo vào nhóm cờ bạc, bị thua tiền thì chúng tôi cũng đã chịu, nên trả tiền thì chúng tôi cũng sẽ trả, các người có thể nói lý lẽ một chút được không.”
Gã đàn ông say khướt tiến lên, khóe miệng hiện lên tươi cười, bàn tay to vỗ vỗ bờ vai của lão sư Hạ: “Mặc dù tuổi tác hơi lớn nhưng vẫn còn rất quyến rũ đó nha…”
Thẩm Hồng đi lên, một phen mở ra tay của gã đàn ông đó: “Xin các người tôn trọng một chút.”
Gã đàn ông ác liệt nói: “Tôn trọng? Muốn tôn trọng thì đem tiền trả hết cho tao.”

Khu vực làm việc trong khách sạn.
Một người phụ nữ tóc ngắn, gương mặt tuấn tú đường nét mềm mại đang ôm một cô gái khe khẽ nói chuyện, mà lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Người hầu khách sạn đi vào liếc mắt nhìn người ngồi nơi đó, sau đó cúi đầu: “Anh Cường, hình như tôi vừa mới thấy thần y ở khách sạn của chúng ta.”
Anh Cường là người quản lý nơi này, chỉ là dáng dấp rõ ràng rất xinh đẹp nhưng vẫn cứ luôn tự cho mình là đàn ông con trai, hơn nữa bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Toàn bộ người của khách sạn đều rất sợ anh Cường này.
Có điều tất cả mọi người đều cảm thấy rất tò mò đối với biệt danh ‘Anh Cường’ không biết tại sao lại gọi bằng cái tên này, đồng thời cũng không biết tên thật của ông chủ gọi là gì.
Có đôi khi bọn họ cũng sẽ nghĩ, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy biến thành như thế này thì cũng thật đáng tiếc. Thế nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho cải trắng tốt lại bị heo ủi.
Có điều cây cải trắng tốt khác cũng bị ông chủ cải trắng này của bọn họ ủi, thật là làm cho người ta không biết phải nói thế nào cho đúng.
Lúc này, anh Cường vừa nghe được hai chữ ‘thần y’, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi: “Thật à?”
“Vâng, ở phòng 605, lúc tôi đưa đồ ăn lên thì nhìn thấy, chưa kể tôi còn cẩn thận lên mạng đối chiếu lại một lần, nên tuyệt đối sẽ không sai đâu.” Người phục vụ nói.
Anh Cường buông cô gái bên cạnh ra rồi đứng dậy đi ra ngoài, nét mặt hơi có vẻ kích động, giống như không thể chờ đợi được nữa.
Hôm nay cô ta cũng vừa mới biết thần y là có thật nhưng khi muốn đi tìm thần y thì lại phát hiện thần y không ở nơi đó. Hơn nữa cũng không biết thần y ở nơi nào.
Không ngờ lại đụng mặt ở khách sạn của chính mình, đúng thật là may mắn rồi.
Trong phòng.
Mọi người chăm chú nhìn Lâm Phàm, đó là ánh mắt của sự khao khát, thế nhưng hắn lại xem như không thấy làm cho các bạn học rất thương tâm. Bánh kếp ăn quá ngon mà chỉ vẻn vẹn có một cái, ngay cả nhét kẽ răng còn không đủ nữa là, chất lượng thức ăn trên bàn cơm cũng không tệ khiến cho người ta rất có cảm giác thèm ăn. Thế nhưng sau khi nếm qua bánh kếp rồi thì bọn họ không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Trần Tường trở về chỗ ngồi, ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Phàm cũng dần dần nảy sinh biến hóa.
Nhà ở gần hồ hưởng trước ánh trăng, thân là bạn cùng lớp mà chỉ có được một phần bánh kếp, chắc chắn sẽ không thể khiến cho bọn họ dời đi ý nghĩ rồi.
Lâm Phàm hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô Hạ qua bên kia có hơi lâu thì phải.”
“Đúng vậy thật, để tôi đi xem thế nào.” Vương Chân đứng dậy, sau đó cười nói: “Các cậu cố thêm chút nữa đi, có được ăn bánh kếp hay không là dựa vào các cậu đấy.”
Mọi người gật đầu, bây giờ bọn họ vì để được ăn bánh kếp của Lâm Phàm đúng là đã phải dùng hết cả sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận