Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 833: Tôi có thể dạy cho các ông

Trong điện thoại.
Lâm Phàm cười nói: "Trương tổng ngại quá, tôi là Lâm đại sư ở Thượng Hải. Lão Trịnh mời ông tới đây thật ra là không phù hợp với quy củ nhưng tôi có chuyện muốn nói với ông. Alo... Ông có nghe tôi nói không?”
Trương Long lập tức gật đầu: "Có, có, Lâm đại sư, ngài cứ nói, tôi đang lắng nghe đây.”
Bây giờ trong đầu ông ta là một mảnh bột nhão, căn bản không biết Lâm đại sư này là ai.
Nhưng có liên hệ với ông lão trước mặt này, vậy khẳng định cũng là một nhân vật lớn, ông ta nào còn dám lơi lỏng.
Lâm Phàm nói tiếp: "Là như vậy, tôi tiếp nhận một viện phúc lợi trẻ em ở Thượng Hải. Gần đây bởi vì muốn mở lớp học kiến thức cho bọn nhỏ nên thiếu kinh phí. Chúng tôi cũng không muốn phiền toái đến chính phủ, muốn tự lực cánh sinh. Cho nên tôi muốn mượn nền tảng của ông, giúp chúng tôi bán đấu giá tranh của bọn nhỏ. Đương nhiên, hoạt động trong đó tôi không hiểu lắm. Tôi nghĩ nếu ông có thời gian, có thể phái người tới nói chuyện với chúng tôi. Còn nếu không có thời gian, tôi cũng có thể tự mình đến chỗ các ông, thảo luận một chút về các biện pháp thao tác cụ thể.”
Trương Long vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, từng câu từng chữ của đối phương ông ta đều nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, Trương Long có thể trở thành người phụ trách hoạt động wechat, đường sóng não tất nhiên là không tầm thường. Trong nháy mắt ông ta cũng đã hiểu được ý tứ của Lâm Phàm rồi.
"Lâm đại sư, những lời ngài nói tôi đã hiểu. Sau khi trở về, tôi sẽ lập tức phái người đến liên hệ với ngài. Không, tự tôi sẽ đến bàn bạc với ngài. Chuyện này ngài cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ tận tâm tận lực hoàn thành." Trương Long nói.
Lâm Phàm nở nụ cười: "Trương tổng, vậy thì cảm ơn ông rồi."
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Cuối cùng Trương Long cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi bị hù đến sắp chết, thật sự còn cho rằng là do mình đã phạm phải chuyện lớn gì đó.
Trịnh Hải Phong nhận điện thoại: "Lão Lâm, khi nào thì cậu lại đến thủ đô? Chúng tôi rất nhớ cậu đấy.”
Hai người nói chuyện với nhau lại làm cho Trương Long nhìn đến run rẩy.
Ông lão này vậy mà gọi Lâm đại sư là ‘lão Lâm’ quan hệ giữa hai người này thân mật cỡ nào chứ?
Trịnh Hải Phong nói: “Trương tổng, bây giờ để tôi bảo người đưa cậu trở về.”
Ở chỗ này Trương Long bị áp lực quá lớn, không dám làm càn chút nào. Ông ta đã nhớ kĩ số điện thoại của Lâm đại sư, đợi lát nữa trở về sẽ lập tức đặt vé máy bay đi Thượng Hải.
Chuyện này thật ra cũng có thể giao cho người bên dưới làm, thế nhưng bây giờ lại không được. Ngoại trừ chính ông ta làm thì ai cũng không dám tin tưởng giao phó. Nếu ai có ý đồ xấu thì chắc chắn là bi kịch rồi.
"Tự tôi trở về là được rồi." Trương Long nói. Hiện tại ông ta nào dám để cho người ta đưa về, tốt nhất là tự mình bắt xe trở về.
Trịnh Hải Phong cười, trong phạm vi mấy dặm quanh đây không có xe đi ngang qua, nếu không có giấy tờ tùy thân thì cũng đừng hòng đi ra ngoài.
...
Dưới lầu công ty công nghệ WeChat, Trương Long từ trên xe quân sự đi xuống. Sau đó ông ta cứ đứng tại một chỗ mãi mà vẫn không lấy lại được tinh thần.
Khi lấy lại tinh thần, ông ta lập tức nhấc điện thoại lên, gọi điện thoại cho ông chủ lớn.
Việc này thật sự là quá lớn, nếu như không báo cáo thì trong lòng anh ta sẽ bất an.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Lâm Phàm cất điện thoại đi, trong lòng vui sướng, rốt cuộc thì chuyện này cũng làm xong. Với lượng phổ biến của WeChat hiện giờ, hiệu quả cuối cùng chỉ sợ sẽ không tầm thường.
Trong phòng vẽ, những đứa trẻ đang vui vẻ vẽ tranh.
Lâm Phàm đi tới bên cạnh Hàn Lục: "Chờ bọn trẻ vẽ xong thì hãy cất tranh của bọn nhỏ đi. Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ phải dùng chúng để kiếm chi phí để dạy bọn trẻ đấy.”
Hàn Lục sửng sốt: "Lâm đại sư, cái này cũng có thể kiếm được tiền ư?”
Không phải là anh ta không tin Lâm đại sư, mà là những bức tranh của bọn nhỏ không thể nói là đẹp mắt. Chúng thuộc loại graffiti dùng để vẽ xấu trên tường kia. Có đôi khi nhìn kỹ một lúc, còn có thể nhìn ra những khác lạ nữa.
Giống như khi nghiêm túc quan sát một đồ vật nào đó, tư duy mở ra cũng khiến cho ánh mắt cũng chuyển biến.
Nếu như hỏi bọn nhỏ vẽ cái gì, đôi khi chính bọn nhỏ cũng không nói được rõ ràng.
Lâm Phàm cười nói: "Anh phải tin tưởng bọn nhỏ.”
Phố Vân Lý.
Thần cấp chà lưng bây giờ mới lộ rõ thần uy. Đối với việc này hắn cũng có chút hứng thú, trở thành Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy vẫn là rất đơn giản mà.
Chà cho bọn họ phục, chà cho bọn họ phục.
Cho nên mới nói, các nhiệm vụ của trang kiến thức phân loại nhỏ vẫn tương đối dễ hoàn thành hơn cả, độ khó cũng không cao.
Trong phòng tắm.
Các sư phụ cọ lưng tạm thời không quá bận rộn. Việc làm ăn hôm nay không tốt như ngày hôm qua, bọn họ đều vây quanh Lâm Phàm: "Ông chủ nhỏ, kỹ thuật chà lưng của cậu không tệ nha.”
Lâm Phàm cười nói: "Đó là đương nhiên, nếu như các ông muốn học, tôi cũng có thể dạy cho các ông nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận