Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 372: Tiểu Phàm phải học hỏi Tiểu Vương

Vào phòng riêng.
Sự xuất hiện của Vương Minh Dương khiến cha mẹ Lâm Phàm hơi bối rối, không biết chàng trai trẻ này là ai.
"Đây là?"
Lâm Phàm cười nói: "Đây là bạn của con ở Thượng Hải, bọn con rất thân thiết. Anh ấy biết con muốn đi xem mắt, nên vội chạy tới xem."
Vương Minh Dương nhìn thấy hai vị trưởng bối thì rất là nhiệt tình, miệng ngọt như mật: "Cháu chào chú, dì. Cháu là Vương Minh Dương, là anh em tốt của Lâm Phàm, cháu đến xem cậu ấy một chút. Hai người không biết đó thôi, ở ngoài cậu ấy nổi tiếng đấy, có biết bao cô gái thích cậu ấy mà cậu ấy không thích đó thôi."
"Cái đệch!"
Khi Lâm Phàm nghe thấy điều này, thì bỗng sửng sốt, cái người này lại bắt đầu miệng trơn như mỡ, nói không có một lời thành thật rồi.
Cha Lâm mẹ Lâm cũng sửng sốt, cũng không kịp phản ứng gì, họ cảm thấy người này quá nhiệt tình. Dù vậy, người này là bạn tốt của con trai mình, cho nên bọn họ tự nhiên cũng nhiệt tình đáp lại.
"Chú, dì, lần này cháu đến vội, không có mua quà gì, cháu vừa đi ngang qua siêu thị đối diện, cháu đành gửi cho mỗi người một thẻ mua sắm, muốn mua gì có thể tự mình đi mua." Vương Minh Dương lấy từ trong túi ra hai tấm thẻ vàng. Đây là thẻ mua sắm của một siêu thị lớn, lúc tới đây anh ta cũng muốn mua chút quà cáp, nhưng nghĩ mãi cũng không biết mua gì nên nảy ra ý này.
Cha mẹ Lâm Phàm nhìn thấy hai tấm thẻ này thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng xua tay: "Đứa trẻ này, cháu tới là được rồi còn đưa thứ này làm gì?"
Vương Minh Dương xua tay đáp: "Một chút thành ý của cháu thôi ạ."
Lâm Phàm không ngờ anh chàng này lại giỏi mua chuộc lòng người như vậy, thấy cha mẹ không nhận anh cũng nói: "Cha mẹ cứ nhận đi. Anh ấy giàu lắm nên không cần ngại đâu ạ."
Mẹ Lâm Phàm giáo huấn: "Cái gì là giàu hả? Sao con có thể nói ra mấy lời đó?!”
Vương Minh Dương vội vàng nói: "Chú, dì, con trai hai người đã giúp cháu rất nhiều, hai tấm thẻ này cũng không nhiều, chỉ là một chút tấm lòng nên hai người cũng đừng từ chối, nhận giúp cháu đi mà."
Sau một hồi từ chối, cuối cùng mẹ Lâm Phàm cũng nhận tấm thẻ: "Tiểu Vương à, từ giờ trở đi, Tiểu Phàm của dì ở Ma Đô đành nhờ cháu để ý giúp. Con hiểu chuyện hơn nó, sau này có con để ý thì dì với cha nó cũng có thể yên tâm."
Lâm Phàm ngồi ở đó không biết nên nói cái gì, đây là do mình tự rước về thì đành chịu.
Vương Minh Dương vỗ ngực tự tin nói: "Hai người yên tâm đi, chỉ cần có cháu ở đây, không ai có thể khi dễ cậu ấy."
Nhìn thấy Vương Minh Dương doạ cha mẹ mình một hồi, hắn cũng không nhịn được nữa: "Hai người đừng nghe anh ấy nói nhảm, con ở Thượng Hải không gây chuyện cho nên không có chuyện gì. Được rồi, anh ngồi cạnh tôi đi, nhanh lên, anh không nói cũng không ai coi là người câm đâu."
Vương Minh Dương mỉm cười, rồi nói với hai người lớn tuổi: "Chú, dì, chúng ta nói chuyện sau nha ..."
"Được... được... Tiểu Vương thật là hiểu chuyện, Tiểu Phàm, con phải học hỏi cậu ấy đấy." Mẹ Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm: "...."
Lúc này, cửa bị đẩy ra, đối tượng xem mắt cuối cùng đã đến...
Đối tượng xem mắt đến nên đương nhiên cha mẹ Lâm Phàm rất hoan nghênh, cha Lâm Phàm lấy điếu thuốc ra, mỗi người tặng một điếu. (tặng thuốc lá là nét văn hoá của người Trung Quốc.)
"Chị Trần, chị mau ngồi đi." Mẹ Lâm Phàm lên tinh thần. Bên cạnh bà là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi. Sau đó bà trừng mắt nhìn Lâm Phàm một cái, ý bảo còn ngồi đó làm gì, còn không mau tới tiếp khách.
Lâm Phàm thở dài, đi tới nói: "Cháu chào chú, chào dì!"
Lần này mẹ của đối tượng xem mắt nhìn Lâm Phàm, khẽ gật đầu: "Ừm! Thằng nhóc này rất nhanh nhẹn. Nghe mẹ cậu nói, hiện tại cậu đang mở một cửa hàng ở Thượng Hải, có đúng không?”
Lâm Phàm khẽ gật đầu: "Vâng! Hiện cháu đang đang cố gắng phấn đấu.”
Dì Trần gật đầu : “Người trẻ tuổi biết cố gắng là rất tốt.”
Mẹ Lâm Phàm nhìn xung quanh một chút: “Chị Trần, đứa nhỏ nhà chị đi đâu rồi?”
Dì Trần cười nói: "Cùng bạn thân đi vệ sinh rồi, đợi lát nữa sẽ tới. "
Mẹ Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Con còn đứng ở đó làm gì? Nhanh đi tới đó chờ người ta đi!”
Vẻ mặt Lâm Phàm đầy bất đắc dĩ. Xem mắt chính là nhiều chuyện như vậy, chỉ là đi vệ sinh thôi mà còn phải đi chờ. Chẳng lẽ còn có thể rơi vào trong hố xí hay sao? Chỉ là mẹ hắn đã mở miệng nên đương nhiên phải đi nhà vệ sinh chờ rồi.
Cha hắn đi nói chuyện phiếm với cha đằng gái rồi, hình như đi cùng còn có một người cậu, cũng không biết bọn họ nói lảm nhảm cái gì.
Nhà vệ sinh.
Hắn vốn muốn đứng cách đó không xa chờ, nhưng hiện tại hắn cũng muốn đi vệ sinh nên đã vào nhà vệ sinh nam. Khi hắn muốn đi rửa tay ở bồn rửa tay bên ngoài thì có giọng nói từ bên ngoài truyền đến.
"Sao mẹ của cậu lại cho cậu đi xem mắt vậy?"
"Trong nhà ép thôi! Mình cũng không còn cách nào khác nên đành đi xem một chút."
"Tình huống giữa cậu và Trương Nhạc Luân rốt cuộc là như thế nào? Sẽ không phải cứ như vậy mà sụp đổ chứ?"
"Đừng nói với mình về anh ta nữa! Anh ta nói chuyện với những người phụ nữ khác trên WeChat nhưng bị mình phát hiện. Hiện tại năn nỉ xin lỗi mình, muốn mình tha thứ cho anh ta. Mình đã nói với anh ta là mình trở về để đi xem mắt, chính là muốn chọc cho anh ta tức giận."
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận