Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 588: Trả thù

Lúc này, ở bên ngoài phố Vân Lý.
Bảy tên kia cũng không hề rời đi, mà từng người đều đứng ở đó mắng chửi: “Đám người này thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi.”
“Việc này chưa xong đâu! Nếu không dạy cho bọn họ một bài học, thật đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Ngay lúc này có vài chiếc chạy xe tới.
Có một người đàn ông trong nhóm lên tiếng: “ Người tới rồi.”
Những chiếc xe kia dừng lại.
Một người thanh niên trẻ tuổi bước xuống xe: “Trung đội trưởng Khâu! Mọi người bị sao vậy?”
Người đàn ông trung niên kia cũng chính là Trung đội Khâu: “Đừng hỏi nhiều nữa, cậu đội mũ bảo hiểm lên đi, bên trong có người đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ, còn ra tay đánh chúng tôi bị thương, đợi lát nữa đi vào lập tức đánh bọn họ cho tôi.”
Người thanh niên trẻ tuổi sững sờ: “Trung đội trưởng Khâu, anh đừng xúc động như vậy. Bọn họ đều là người dân nên chúng ta không thể làm như thế đâu.”
Trung đội trưởng Khâu chỉ tay thẳng vào mặt nam thanh niên này, thái độ có vẻ ngang ngược: “Cậu nói cái gì vậy? Cậu có đi theo tôi hay không?”
Người thanh niên trẻ tuổi lắc đầu: “Tôi không đi đâu, đây là vi phạm pháp luật đó. Chúng ta thân là nhân viên chấp pháp, không thể biết pháp mà còn cố tình vi phạm pháp. Cho dù xảy ra tình huống như thế nào, đều phải tiến hành điều tra trước tiên, không thể ra tay đánh người như vậy được.”
Có một người khác đang đứng bên cạnh Trung đội Khâu lập tức tiến lên đẩy người thanh niên trẻ tuổi này: “Mẹ nó! Cậu đúng là đồ nhát gan. Chúng tôi đều bị người ta đánh ra như vậy, cậu không giúp đỡ thì thôi, còn ở bên cạnh nói lời châm chọc, chờ giải quyết xong việc này, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”
Sau đó người này quay lại nhìn mấy người vừa đến ở phía sau: “Vậy mọi người còn lại có đi theo chúng tôi hay không?”
Ngược lại người thanh niên trẻ tuổi kia cũng không sợ hãi chút nào, sau đó nhìn những đồng nghiệp ở phía sau nói: “Mọi người cũng đừng xúc động theo, việc này cần phải làm theo thủ tục, không thể dùng bạo lực để giải quyết được.”
Những nhân viên quản lý trật tự đô thị ở phía sau có người do dự, nhưng cũng có người ngang ngược không do dự chút nào nói: “Trung đội trưởng! Chúng tôi đi theo anh. Cái tên Thiếu Kiệt này nhát như thỏ đế vậy, vừa học đại học xong, chỉ sợ học đến ngu người luôn rồi.”
Thiếu Kiệt cuống cuồng lên nói: “Mọi người đừng xúc động, đây là chuyện phạm pháp đó, bây giờ là xã hội hòa bình pháp trị, mọi người làm như vậy là đang bôi nhọ đồng phục đang mặc trên người chúng ta đó.”
“Mẹ nhà mày.” Một người đàn ông ở bên cạnh Trung đội Khâu nhanh chóng tiến lên đẩy Thiếu Kiệt trở ngược lại trên xe, sau đó ngoắc tay một cái: “Chúng ta đi vào thôi, nếu như đám dân đó dám đánh trả thì chúng ta cũng không cần nương tay, đánh cho bọn họ chết luôn đi.”
“Mọi người.......” Thiếu Kiệt nhìn thấy tình huống này ngay lập tức cảm thấy hoang mang, không rõ. Còn những nhân viên quản lý trật tự đô thị không đi theo thì nhanh chóng chạy tới hỏi: “Thiếu Kiệt! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ sắp gây ra chuyện lớn rồi.”
Thiếu Kiệt: “Gọi điện thoại cho đại đội trưởng nhanh lên! Có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.”
Một người đàn ông đang đứng bên cạnh nhiệt tình mắng chửi: “Mẹ nó! Không biết sao bọn họ có thể leo đến vị trí này, còn có cách xử lý thế này nữa. hông phải là tuyển nhằm xã hội đen vào chỗ chúng ta đấy chứ? Bình thường đi ra ngoài tuần tra với bọn họ, tôi đều cảm thấy rất xấu hổ, đặc biệt khi bị người ta nhìn chằm chằm, cảm giác mình giống như thổ phỉ đi vào thành vậy đó.”
Đồn công an.
Lưu Hiểu Thiên đang ngồi uống trà với một người đàn ông trung niên.
“Anh Lưu! Anh đúng là giỏi thật đó, chỉ mới có một khoảng thời gian không gặp, mà anh đã lên làm đồn trưởng rồi.” Đại đội trưởng Vương vừa cười vừa nói.
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Đừng khen tôi nữa. Trước đây, chúng ta đều là chiến hữu mà, việc này cũng là do tôi may mắn thôi, hình như hai anh em chúng ta cũng có một khoảng thời gian chưa gặp nhau đúng không.”
Đại đội trưởng Vương cười nói: “Đúng vậy! Hiện tại anh cũng bận mà tôi cũng bận, sao chúng ta có thời gian để gặp nhau chứ? Tôi thấy như vậy đi, chọn đại một ngày anh đến nhà tôi, chỉ có hai anh em chúng ta ngồi nhâm nhi một chút rồi tâm sự với nhau được không.”
Lưu Hiểu Thiên: “Được đó! Tính ra cũng lâu rồi tôi chưa được ăn mấy món của chị dâu nấu.”
Đại đội trưởng Vương cười lớn: “Tôi thì sợ anh bây giờ nhìn chướng mắt tôi thôi.”
Lưu Hiểu Thiên cười mắng một câu: “Ui là trời! Anh coi tôi thành hạng người nào rồi hả.”
Đinh đinh!
Tiếng điện thoại di động đổ chuông.
Đại đội trưởng Vương cười nói: “Anh xem nè, tôi mà không có mặt là những người cấp dưới này sẽ lập tức gọi điện thoại tới. Cậu Thiếu Kiệt này cũng không tệ, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, cũng không biết chạm phải dây thần kinh nào, vậy mà chạy tới đăng ký vào giữ gìn trật tự đô thị. Anh nói đây không phải là giết gà mà dùng dao mổ trâu sao.”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Được rồi! Giết gà mà dùng dao mổ trâu gì chứ, chỉ cần giữ gìn an ninh xã hội thì không phân biệt nghề nghiệp, nghề nào cũng cao thượng cả. Nghe điện thoại nhanh đi, mong là không có chuyện gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận